Qua Mây Trắng mua muối hầm cho Mẹ, nghe lời giới thiệu của cô bán hàng, tôi lấy thêm lọ bột gừng sao vàng hạ thổ mà chẳng rõ rành để làm gì. Cả hai món đều được gửi về Bắc Ninh.
Chị họ thân thiết nhất ở Hà Nội điện thoại, bảo mấy bữa nữa sẽ gửi cho cafe, và đổi lại cô em có nhiệm vụ làm món xúc xích xông khói. Món dồi đặt ở cantine trường, do chị gái miền Nam làm, ngọt lừ. Năm trước tôi đã dặn đi dặn lại, rằng em lấy cả một mẻ nên chị có thể gia giảm bớt đường thêm muối giúp. Gần chục ký xúc xích tươi đem về chế biến, ra thành phẩm nếm thử vẫn ngọt. Chị họ bảo mày cứ dặn nếu ngọt thì trả lại, em bảo nào có đanh đá được đến đận đấy. Vậy là cafe và xúc xích bắt đầu nhắc Tết.
Ở Ân Nam là không khí bát nháo. Cửa hàng mới đã mở đến vài tuần mà vẫn như thể vừa đưa đồ vào hôm qua, mọi người lăng quăng chạy chỗ này chỗ kia, xếp xếp dỡ dỡ. Tôi đứng ngó kệ trà một lúc thì nhìn ra, bà con đang xếp các giỏ quà Tết với những mức giá ngang và hơn cả lương tháng của tôi. Cái này thì đúng là Tết đến thật rồi.
Cũng hôm qua tôi mua một sách nấu ăn mới, Chuyện bếp, của Alex Trần. Có ít nhất một công thức làm tôi khoái chí, món bắp cải chua. Tôi sẽ sớm thử, có thể là thêm cả đinh hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét