Có người gọi điện bảo ra chỗ này. Tôi đồng ý. Sau mấy phút thì ngẩn ngơ, sao mình ngớ ngẩn, cứ như bị ma làm. Vì đã hứa thì trèo taxi qua mấy ngã tư tắc đường, mò đến quán bíp-phờ-tếch dành cho anh em nhà giàu mới nổi ở cái khu đô thị mới mới lấp lánh tuyền trưởng giả.
Quán đèn sáng lung linh, rộng thênh thang, bàn bày biện như chuẩn bị cho màn trình diễn nghệ thuật sắp đặt. Tôi được bữa miễn phí, nói mấy chuyện tào lao và đánh chén vui vẻ.
Đồ ăn còn thua xa mấy quán nhà làm ở xứ Hoa cờ, nhưng xét về giá tiền thì đúng là làm con nhà người ta phải rơi tòm từ ghế xuống sàn.
Chuyện thế cũng chẳng có gì đáng nói.
Buồn cười là bà con đi ra đi vô rất phỉnh. Có anh thiếu mỗi cái tăm giắt miệng, đi qua bàn chúng tôi nói to tướng với cô bạn long lanh đi cạnh, anh ăn tiệm này suốt nên đợt này béo ra.
Buồn cười nữa là bíp-phờ-tếch được nhân viên rót cho sốt cà [chua] Cholimex phóng tay luôn, rồi lại lăm lăm cho mượn chai tabasco đỏ.
Buồn cười nữa là sốt nấm tiêu đen đích thị là lôi từ cái bịch đóng sẵn nhưng lại được chưng ra trong mấy cái nồi đồng nho nhỏ rất cảnh vẻ.
Còn nhiều cái buồn cười nữa.
Cái tiền trả cho bữa tối nay, tôi nghĩ thà đi thẳng ra El Gaucho rồi gọi thêm chai vang nữa cho bõ. Thế sướng hơn!
Nhưng rồi nghĩ kỹ cái thằng cha chủ quán này khôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét