Cái vườn xơ xác, tan hoang. Vừa là do không được chăm sóc, vừa là do một mèo mẹ và 5 mèo con quỷ sứ tàn phá.
Hôm trước tôi nhìn ra cái cây lá nhiều màu mà tôi chẳng bao giờ nhớ nổi tên đã chết khô từ bao giờ nhưng nhờ có dương xỉ leo quanh ngụy trang nên không bị phát hiện. Thế là có màn đục, khoét, cắt để lôi thân và rễ cây khô bỏ đi. Rau cỏ lèo tèo còn vài thân ngót, quất cho mấy trái, hẹ thì đỏng đảnh bữa tươi bữa héo.
Khế quả lủng lẳng tít trên cao, còn tầm gần đã bị bà con lấy sạch. Người cửa hàng vô tư lấy, vô tư phân phát cho người thiên hạ. Tự nhiên đến mức chủ nhà ở trong bếp nghe thánh thót có ăn khế không chị lấy cho. Đến lúc người cửa hàng phát hiện ra chủ nhà thì vớt vát thêm câu, cậu ăn không tiện tớ lấy cho. Vẫn là người nói và người nghe đó nhưng cái câu nói nghe chừng không theo chiều thuận. Nghĩ không bực vì tôi không thích ăn khế, chẳng quan tâm đến cái vụ canh cây lấy quả. Nhưng hài hước thì có dư. Và tôi cũng hiểu tại sao TL thi thoảng lại cáu, không phải vì nó bo bo giữ của mà vì, như lời nó, ghét cái tính tự tiện :-)
Vẫn chuyện cửa hàng, tự nhiên hơn là biến cái sân thành chỗ chất hoa quả. Con bé còi quê ở Phùng đến bán hàng nhờ đã hàng năm. Có lần nó lăn quay ra vì trúng gió, cả xóm bê nó vào nhà, cạo gió, lo gọi bạn hàng của nó giải quyết giúp mấy mẹt quả. Nó khỏi rồi không biết mở miệng nói một lời cảm ơn. Vào đúng dịp Mẹ đang ở Hà Nội, thế là bị bà già bực. Tôi bảo, tính nó thế biết rồi chấp gì. Nhưng cũng hiểu tâm lý người tuổi trên. Chấp thì không chấp, ghét thì không ghét, nhưng bực thì chắc rồi. Giờ con bé thành bạn thân thiết của cửa hàng. Nó kiếm đâu ra một con bé khác giao nhiệm vụ ôm mấy cái mẹt cạnh gốc phượng, còn nó ngồi xếp chân bên giá thêu, ra chiều thợ khâu chính hiệu. Việc trong cửa hàng tôi chẳng quan tâm. Nhưng cuối tuần mở mắt nhìn ra cửa sổ thấy cả một góc sân nhà có đến cả ngàn quả bưởi, rồi sảo táo, sảo ổi... thì có phần hơi quá. Đã thế mỗi lần nó vào sân lấy đồ thì ngang với một cái chợ mới mở. Giọng ồm ồm, to, nó nói một câu thì ở trong nhà có đóng ba lớp cửa cũng nghe rõ mồn một. Bữa trước tôi nhắc cửa hàng, đồng chí chủ giọng điệu sợt lợt nói như thật ra chiều tớ cùng phe cậu, đúng là việc này không thể chấp nhận được. Nghe xong câu đó thì tôi chán hẳn. Nói theo kiểu đầu gấu khu phố mới là chẳng nhẽ tát cho một cái. Nhà người ta lù lù ra, vào để đồ rồi lại còn lý luận. Tôi cho cái hẹn đáo rằm tháng Chạp thì tiệt không có hoa với quả nữa.
Còn nhà tầng hai mới đến ở, cũng vui tính ngang ngửa. Hôm qua tôi thò mặt ra vườn, thấy tay vợt lấy khế khéo ơi là khéo, liền trêu cô chủ, ăn trộm nhá. Rồi dặn nó, em lấy khéo tránh ong đốt. Chắc nó áy náy, nên cuối chiều xuống gọi cửa cho một hộp mứt bảo em làm từ khế nhà chị. Ăn mứt làm khế ngọt tôi thấy là lạ, vớ được H. qua nhà ngồi chén tì tì. Sau nó còn thỏ thẻ, chị hỏi chị ý, tức nhà tầng hai, có thích khế chua không để em hái ở nhà mang sang làm mứt.
Về hoa thì có phần tươi tắn. Hoa mộc phủ đầy cây, thơm ngọt, hà hít mãi không ngán với điều kiện là chớ chạm sát mũi vào các cánh hoa li ti. Cả mai và đào đều chớm những bông đầu tiên, điệu đà nhưng có phần hơi lạc lõng. Sáng nay Trang xôi kể chuyện trời nồm vườn đào trên kia vô duyên nở tưng bừng làm bà con chỉ còn biết bán được cành nào hay cành nấy. Coi là vớt vát tý chút. Rồi Trang xôi quay sang bảo, đào nhà Hà Nội coi như là chuẩn. Cái này thì phải chờ xem.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét