Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

espresso

Cốc espresso đầu tiên tôi uống do Alex làm. Tôi gọi là cốc vì đúng là món đồ uống đặt trước mặt tôi là thứ nước nâu sánh thơm lừng tội nghiệp được chứa trong cái cốc to đùng chuyên trà nhúng. Alex giải thích chỉ có mẹ trẻ dùng máy pha cafe mỗi khi ở lại Paris, vì thế mỗi khi tôi đòi uống cafe thì đó thực sự là một nỗ lực phi thường của kẻ lười quen thả các gói chè vào cốc nước sôi.

Tách espresso đúng điệu nhất đối với tôi là ở một tiệm kem cafe xứ Toscane. Tôi ở chơi nhà Oli được vài ngày, một sáng bạn cao hứng bảo tao đưa mày đến chỗ này. Đến nơi, Oli giải thích đó là quán của gia đình cô ca sĩ nổi tiếng hát cho World Cup năm nào. Tôi biết cái gọi là ngon nhất, tốt nhất, tuyệt nhất chỉ là tương đối và món double espresso tôi uống sáng muộn đó ngon nhất là vì đấy là lần đầu tiên tôi ngồi uống tử tế ở tiệm.

Những tách espresso ấm áp lại là trong căn bếp nhỏ ấm cúng nhà Oli ở Florence và không gian bếp hậu hiện đại hoành tráng của D và partner ở Sài Gòn. Tôi còn nhớ rất rõ cái máy ép cũ kê ở góc bếp của gia đình bạn, sáng sáng phụ huynh ngồi quanh bàn uống cafe, bác trai nói to và nói nhiều, bác gái hiền dịu kiệm lời, ông anh David đầu bù tóc rối tự làm cho mình cafe rồi ôm cái tách miệng phì phèo thuốc lá tót ra ngoài ban công. Còn ở nhà của hai ông anh, tôi đã ngồi ngó không chán cái máy ép mới như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao. Điều hài hước là chủ của chúng chẳng có vẻ gì liên quan đến cái máy, một tay chăm chỉ làm nước quả, một tay trung thành với nước lọc. Tôi hỏi cái máy để làm gì, partner của D cười hỏi lại, thế ai đòi cafe đây.

Lần gặp trước, D hỏi tôi hay anh mang cái máy ra cho cô nhé. Tôi nói em ổn với cái ấm đun của mình. Thêm nữa, như vậy tôi còn có cớ thi thoảng mò ra Luna hay Ren, một nơi tôi có thể gọi thêm món tiramisu tuyệt đỉnh, còn một nơi tôi khoái chí vì có tách cafe miễn phí sau khi đã no căng bụng với phần cơm trưa thường là quá co dạ dày.

Mùa hè này, tôi có hai bài học tệ hại về espresso. Một ly đúp ở Ciao Cafe khi mang ra là cái chén to dùng cho trà nhúng tưng tưng một góc nước loãng toẹt và một ly đúp ở Highlands Kim Mã, xét về trình bày và hương vị khá hơn nhiều song về căn bản vẫn không phải là món đồ uống tôi vốn dĩ hình dung.

Điều hài hước nhất khi tôi gõ cái note này là thứ có tên cafe tôi uống trong ngày chủ yếu vẫn là món đồ pha sẵn tệ hại mà có đến ngàn lần tôi thề sẽ tẩy chay song vì lười, vì tiện mà tôi vẫn tiếp tục dùng để đầu độc chính bản thân :-(((

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét