(1)
Tuần thứ hai tôi uống thứ nước kỳ quặc trộn xíu sữa ong chúa và mật ong. Với hy vọng to là cơn ngứa sẽ theo đó mà rời đi. Theo hứa hẹn kèm đảm bảo chắc nịch từ chị họ.
Mật ong trong nhà hũ lớn hũ nhỏ con giời giấu kỹ vì chẳng mấy khi xài, đến lúc cần mà không thấy thì có trò nhảy phắt sang phương án B. Hũ mật trộn
malt whisky dùng hết thì vời sang mật vị quế thơm lừng một góc bếp. Kết quả ngứa tiết giảm có, nhưng điểm chính là có đứa đầu lưỡi bỗng quen lêu lổng với thứ mật ngọt này, điều nằm ngoài mọi khả năng tưởng tượng của tôi từ trước đến giờ.
Tôi sợ đám thuốc tây với ám ảnh thận của mình trở thành tàn phế trước khi bọn bệnh tật rũ áo ra đi. Tôi không tin vào mấy thứ đồ bổ này nọ. Và giờ, ngoại trừ phép thử bài dị ứng ngứa ngáy này, về căn bản tôi vui vẻ với cái nguyên tắc thay vì cho đồ tốt vào người thì hạn chế cho đồ xấu vào người. Tất nhiên là trong đó có thứ nước nâu rồi :-)
(2)
|
giacometti in the falling rain |
Nói thì dễ vậy nhưng cái phép thực hành thì lại là chuyện khác hoàn toàn.
Hành trình cai cafe ngoài tiệm hung hăng hơn một tuần chạm điểm
pic xong thì từ từ trượt dốc với cả đống bao biện. Theo kiểu, tiện đường đi rút tiền thì ghé qua làm cốc, tiện dư thời gian chờ bus thì tranh thủ nhâm nhi chữa bài, và cuối cùng là vì nhà hết sạch sữa tươi thì mua nhanh cho rồi.
Dù thế nào thì thật thà với bản thân mà nói, tôi biết là chuyện này tôi hoàn toàn có thể thoải mái thực hiện, chẳng đao to búa lớn gì mà cứ im lìm kéo dài các quãng ngắt tung tăng chạy sang bên kia con đường to, và chăm chỉ sáng sáng tự đun cho mình một bình cafe loãng toẹt ở nhà.
(3)
Tôi tiếp tục tự ám chuyện giấc ngủ. Mấy tuần này, cữ duy trì ổn định ở khoảng 5-6 giờ. Tệ theo nghĩa là có vẻ như thế là quá ít. Tốt theo nghĩa là mọi thứ có vẻ như đang ở trong một
trật tự.
(4)
Luận án là một mớ be bét. Có đứa thần kinh phá tung bản thảo, rồi xóa tiệt các files cũ với tinh thần làm lại từ đầu. Cái tái-từ đầu đó giờ vẫn còn lơ lửng ở đâu tôi không rõ. Còn trước màn hình desktop tôi thấy mình ngốc tuyệt đối.
Điều nực cười là dường như tôi đã quá trơ lỳ. Cái lý thuyết mong manh nhưng hóa ra lại mạnh tôi bo bo bám níu những ngày này là từ từ giải quyết vậy.
Trong nhiều cớ dự trữ tôi thủ sẵn cho bản thân có một cái lý rất chính đáng, sức khỏe không tốt và đầu óc thiếu khả năng tập trung như trước. Chính đáng hay tệ hại thì sự thật là
tôi đang già đi, và theo đó mà
thế giới quan,
nhân sinh quan cứ chầm chậm trượt theo những ngả mới.
Có rất nhiều việc tôi của vài năm trước sẽ hung hăng cho là xấu thì giờ lại an yên nhìn chúng diễn ra trước mắt. Có rất nhiều sự hệ trọng với tôi của vài năm trước giờ hóa lại thành chuyện bé tý xíu hay thậm chí là
chẳng liên quan tới mình.
(5)
|
hmmmmmmmmmm |
Mùa hè này tôi bỏ đi kế hoạch Alain Figaret. Ở tiệm thổ cẩm, tôi ngạc nhiên khi thấy mình hóa ra chẳng đến mức điên cuồng với các mảnh miếng này nọ nữa.
Có chút phần khó chịu, và cả tâm thần nữa, nhưng tôi cố chấp duy trì cái suy nghĩ tệ hại trong đầu,
mình đang bị bóp nghẹt bởi đồ vật. Cái cảm giác bế tắc đó cho tới giờ được phát huy theo hướng tích cực: một cái ống đựng tăm khảm trai bị mất toi nắp từ cả ngàn năm trước còn thân thì chi chít vết xước và mẻ do một lần ngu ngốc tôi lấy nó làm búa nện một thứ gì đó giờ được thay bằng ống tăm củi quế thơm thơm với nắp đồng chắc nịch; hơn trăm cái túi giấy mua hàng các kiểu được cho đi; và vô thiên lủng những đồ bếp nho nhỏ được xếp loại
sẽ có ngày dùng tới từ cả chục năm nay.
Bữa tôi ôm đống túi lớn túi nhỏ ra xếp để cho đi, TL ngó qua, chun chun cái mũi bảo chị đem lại mấy cửa hàng cho người ta dùng. Tôi không làm vậy vì đã kịp có người vui vẻ nhận các bọc túi. Nhưng điều chúng tôi sẽ làm là mang sẵn túi nhỏ đi chợ theo người, chẳng phải vì cái tinh thần bảo vệ môi trường đao to búa lớn chi chi, mà đơn giản là không tiếp tục để trong nhà lại mau có một chồng bìa nữa.
(6)
Dù thế nào thì tôi vẫn phải sống tiếp và sống sao cho tốt. Nhể :-)