Kết quả của việc đờ đẫn ngồi taxi đi cơ quan và sau đó là lề rề đốt thời gian chờ cuộc họp trễ lịch tới hơn nửa giờ là tôi bắt đầu "tám" linh tinh trêu chọc đồng nghiệp. Bạn trẻ nghiêm túc phi thường nói về phát biểu vành đai chi chi ở xứ người, tôi thì cười khì khì, trên đường tới đây tao phát hiện mới hồi năm trước, ra đường to thấy lao xao quốc gia khởi nghiệp và nhà nước kiến tạo, còn giờ thì đến bà hàng xôi trước cửa cũng làu làu công thức bốn chấm không. Hết câu thì cũng là lúc được gọi vào họp. Thế là mất cái cơ hội khoe khoang ý tưởng mở quán trà 4.0 với bốn cái không [có/được làm]: wifi, hút thuốc lá, nói tục to và nói xấu chế độ.
Đến cuộc hẹn xã giao giờ xơi cơm trưa thì tôi phát hiện hóa ra vụ bốn chấm không kia chưa phải là chuyện nhảm nhất của ngày. Công thức tự chế mới của tôi là, ngày trước ra đường to thấy rón rén chỉ một hai anh giai đi bia ôm, một hai chị gái khẽ khàng than thở chuyện dấu hiệu nghi vấn này nọ nơi ông chồng; còn giờ ngoài cửa ngõ ngó một phát ra hàng dãy dài chị gái nếu không phải là đã hoàn tất một chương hôn nhân thì là hung hăng, lồng lộn "bà phải đập chết cái con khốn nạn kia", không ít anh giai dối vợ đạp xe tập thể dục nhưng thực thì phi thẳng giant một nhát ra nhà nghỉ phường bên gặp đối tác.
Cô gái ngồi trước mặt tôi, tràng mày được điêu khắc tỉ mỉ, môi đánh son rực rỡ như bọn nhóc mấy trường cấp hai trên phố, da mặt chỉ còn phảng phất đôi ba nốt nám nhờ thứ kem thần diệu nào đó đến từ nước Pháp. Tôi hỏi nó về chuyện làm hòa với chồng. Kết quả, thủ tục xong hết rồi. Nó bảo chồng [cũ] kêu quay lại hai lần nhưng nó từ chối. Tôi hỏi nó, chồng mày tiện miệng kêu vậy hay anh ả ngồi nghiêm túc thảo luận. Nó bảo hai lần nói chuyện dài. Tôi hỏi nó, vấn đề là đâu. Nó bảo, đỉnh điểm bùng phát cái quyết định cuối cùng là nhìn thấy giấy phá thai của con nhóc con bồ dài hạn của tay kia.
Tôi bảo, thế thì tội nghiệp con bé kia rồi. Nó bảo, nó cũng tội nghiệp cho con bé trẻ ranh mới tốt nghiệp và tập tễnh chân vào trường đời. Tôi hỏi, có phải chồng [cũ] mày hấp dẫn vì có xe hơi, nhà lầu [chung cư] không. Nó bảo, trúng phóc. Rồi thêm câu, con nhóc kia còn nhắn tin ghen ngược; phải tội đến lúc tay chồng [cũ] lăn quay ra ốm thì nó chuyển tin nhắn gây hấn thành cô ơi, thầy ốm, cô về chăm thầy. Cái này, tôi nghe đến đây thì đúng là cẩu huyết toàn tập. Cứ tưởng bọn tác giả ngôn tình chúng rỗi hơn bịa chuyện, hóa ra là có thật.
Loanh quanh một hồi, vẫn là chuyện hai cuộc thảo luận nghiêm túc của vợ chồng nhà kia. Tôi hỏi, mày có thẳng tưng chuyện chồng mày chia tay con nhóc kia không. Thế là thòi ra vấn đề. Tay chồng bảo, bỏ lúc nào cũng được; rằng thì là mà chuyện quay về là chuyện quay về, chuyện cắt đứt thì là chuyện cắt đứt. Tôi nghe xong thì giật mình, ơ thế thì hóa ra là uyển ngữ của vợ cứ là vợ còn bồ thì cứ là bồ à. Con bé tôi quen khẳng định, thì chính là vậy. Nó bảo vì thế mà càng hận sâu hơn, vì thế mà ra quyết định đứt nghéo. Không phải là cáo chung màn chung chạ ông thầy tiến sĩ ngời ngời danh tài với con bé cựu sinh viên, mà là một cặp đôi cha mẹ của hai đứa nhóc tội nghiệp.
Tôi gặp và nghe vô khối chuyện nữ phụ có chồng xơi phở ngoài đường thì nhảy tưng tưng tìm con đàn bà kia đập cho một trận tơi tả, hoặc không trả thù bằng việc tương tự, còn không nữa là "kệ mịa mày", tao cứ giữ chắc gia sản cho tao và con tao là được. Cô bạn tôi gặp ngày hôm nay, xem ra cái phần tâm hận lớn kha khá, và cả hoàn cảnh gia đình bên nhà cũng là tốt, đàng hoàng chăm hai đứa nhóc, vui vẻ phấn chấn chào đón cuộc đời mới, và không quên thi thoảng tiếp tục gặm nhấm nỗi hận "cái thằng kia".
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cái kết luận, phận đàn bà... khổ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét