Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

s.o.d.a

Tôi tôn trọng những người "tôn giáo", "tâm linh". Và tôi ghét tất cả các thế loại nhảy tưng tưng, hoặc chửi rủa những người nói ở trên với cái cớ vô thần mới là chân chính tốt; hoặc ngược lại cái đám vỗ ngực "đạo" của bố mày đây là nhất.

Nguồn của bạn ý là đây!
Bọn đầu, giả ngu "vô minh" hòng kiếm chác danh lợi gì đó trong thăng tiến sự nghiệp hay đúng là tự tin vô thần vô thánh thực, tôi tiếp chuyện bằng cách nhe răng ra cười, chờ bà con nói sùi bọt mép đâm mệt thì con giời ề à kéo sang chủ đề khác. Về căn bản, hữu hảo tình thân ái xã hội của tôi và họ không vì cái chuyện này mà giảm sút.

Còn bọn thứ hai, tôi chạy mất dạng. Vì thực tôi có biết cái quái gì đâu mà lý luận lại với họ. Mà nghe họ thì thà tôi phát huy trải nghiệm solo vagabond trong thành phố xem ra còn khỏe hơn nhiều.

Giờ tôi phát hiện còn loại thứ ba, vui ra phết. Bọn này cái gì "[mê] tín" thì tín triệt để, có dạng thâm tàng bất lộ tuyệt đối không công khai chuyện có thầy thửa riêng để tránh đụng phải đứa xỏ lá ba que khui ra thành chuyện công cộng, chọc nát đường phát quan trường của bản thân, lại có dạng doanh nhân kiêm cán bộ nửa mùa lễ lạt nhảy đồng chi chi cứ phải phóng túng ồn ào một trận cho bọn nó - tức thằng đối thủ hay đám thuộc cấp - phải nể sợ mình. Còn cái gì "[thế] tục" thì cũng xem như là tục dứt khoát luôn, và lúc cần - kiểu như họp kiểm điểm đoàn thể chẳng hạn - sẽ mau tay ấn roẹt một phát nút kích hoạt cái màn khua chiêng gõ trống cho cả làng chúng nó biết bố mày đây "tục". Túm lại nguyên cớ nhiều, động cơ lắm, nhưng mẫu số chung là vừa tín vừa tục.

Đang hí hửng vậy có đứa lại ngẩn ngơ. Hình như mình cũng đáng được xếp vào cái hạng tín có tục có này. Nhà có chuyện thì bắt đầu quan tâm vài chuyện phúc đức, tâm linh chi chi. Rồi bắt đầu tự bảo, gì thì gì vẫn là "trên đầu ba tấc có thần linh" - đại loại thế. Nhưng mà nói năng chi chi ở ngoài thì vẫn là em đây thuộc phạm trù "none". Không phải vì sợ ảnh hưởng con đường nghề nghiệp vì đã ngồi bệt chạm nền đất rồi, mà là sợ tự chuốc phiền não vào thân vì nếu mở miệng bảo em tin cái này cái nọ thì khả năng cao là sau đó sẽ phải ngoắc mồm tham gia một cuộc tranh luận không bao giờ có điểm dừng.

Còn Cụ già thông thái, cái bóng của cụ ý ở chỗ này!
Không nói chuyện tinh thần nữa, giờ sang chuyện cuộc sống, hôm nọ vô tình tôi học được cái "niệm chú" dẫn dắt giải quyết vấn đề sặc mùi "[truyền] cảm hứng sống" và/hay "phát triển cá nhân" thế này:

s. = STOP
o. = OBSERVE
d. = DETACH
a. = AWAKEN

Cộng lại có món SODA, không phải là đồ uống dạng chất lỏng vật lý, mà là "thức uống tinh thần" :-)

Con giời ngẫm nghĩ, nhớ đến Mẹ già, đến D, và cả người lớn trong nhà. Kể ra, bốn cái chữ này xem ra "thần thánh" thật!

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

salad rocket siêu nhanh

Rau rocket trộn ba loại dầu, tất cả đều là từ nhà Cauvin mà giờ tôi thế quái nào trở thành fan trung thành: almond - walnut - olive, theo tỷ lệ 1-1-2. Trộn thuần dầu, không thêm bớt gì cả! Và lúc trộn thì rất nhẹ tay để bọn lá bé xíu kia không bị tổn thương!

Cà rốt thái sợi, con giời lười cộng với thiếu máu "tinh tế" nên bọn sợi thái ra to không đến mức đầu đữa nhưng cũng phải bằng ba cái tăm Việt Nam yêu nước chập lại. Cà rốt thái ra thì xốc với đường, để nguyên cho ngấm, cho trở nên giòn, chờ lúc trộn chốt thì nhẹ tay vắt kiệt nước tiết ra.

Hành tây thái sợi, ngâm với nước pha chút dấm tẩy hăng. Sau bóp dấm - tôi dùng Heinz trắng - để tiếp tục tẩy hăng và nương chút vị chua. Lúc trộn chốt, giống như cà rốt, nhẹ tay vắt kiệt nước tiết ra.

Dưa chuột nghe đồn là sạch nên con giời không bỏ hết vỏ mà nạo bỏ vỏ theo các đường cách nhau - giống thân dưa bở cứ một vạch nạo vỏ lại một vạch nguyên vỏ. Xong rồi thái lát chéo đều tay, xóc với chút bột gia vị lấy mặn. Và cũng y chang các bạn cà rốt và hành, trước khi trộn chốt thì nhẹ tay vắt kiệt nước tiết ra.

Tất cả mấy sự chuẩn bị kia mất chừng 10-15 phút thì có thể trộn chốt. Yêu cầu duy nhất là nhẹ tay. Điểm xuyết thêm cho khay hay thố salad là các bạn hạt olive đen đã bỏ hạt. Còn thêm nữa, chỗ này hơi tốn kém xíu, nếu thích thì cho thêm mấy lát cá hồi xông khói. Nhà có nụ bách hoa cũng có thể cho thêm vào. Để lấy đủ vị mặn và tăng thêm chút vị, tôi cho thêm bột muối tỏi, tý xíu thôi vì không muốn bị át vị tỏi hăng,

Ăn chơi salad không, thường gọi là ăn vã, cũng được. Còn có thêm bên cạnh mẩu bánh mỳ nữa thì cũng coi không tệ chút nào.

Kết luận to sau mấy bận làm salad gần như thuần rau kiểu này của tôi là phải nhẹ tay (để bọn rau củ không bị nát), và cứ có dầu và dấm ngon vào. Thế là khỏe :-)

một nốt nghỉ siêu ngắn

(1)

Hồ sơ trễ nhịp hai năm. Kèm với đó là cả một núi tiền "ngu phí" đã phải thanh toán. Tương lai gần sẽ tiếp tục tệ vì có những "thông lệ" bất thành văn cần được tôn trọng. Nhưng ở điểm cuối này tôi không nghĩ gì cả. Lý do là các khe trong đầu đã đầy ắp đủ loại bận bịu cho việc chính của những tháng cuối năm, và cho cả những suy nghĩ cóc nhảy của ngày lộn xà lộn xộn và về căn bản là sặc mùi xỏ xiên.

Túm lại trong một câu về bọn chữ nghĩa, tôi hài lòng. Và tiếp tục cố gắng tự đẩy cái tàu lu là thân-tâm-trí của bản thân để mà tiến tiếp. AVANTI ha ha ha :-)

(2)

M qua uống trà trưa. Tôi về đến nhà đã thấy nó ngồi lù lù ôm cái bàn nước. Loăng quăng dăm ba câu thì nó tự tống tiễn. Tôi đứng ở vỉa hè chờ nó nổ máy nói lời tạm biệt, sau lưng là mùi của bọn bánh xèo tiệm nhà hàng xóm, mùi của cái lỗ cống bên kia đường, mùi của nền đường ẩm sau loáng thoáng mưa bay đầu sáng. Ngẫm nghĩ mãi không ra thành công thức, tôi bảo nó, rõ ràng là đã nghĩ ra được cái gì rồi mà giờ chẳng thấy đâu.

M bảo xin chị, đừng nghĩ nữa, mà làm thôi. Thiếu chút phì cười. Rõ ràng mình đang ngâm nga chuyện đời thì kẻ trước mặt lại phi thường nghiêm túc nhét cho tôi cái mũ "học giả".

(3)

Ngày lễ chị em, ngoài đường bà con mặt tơn tởn. Hoa cỏ từ thứ Sáu đã bán chạy vù vù. Chỗ tôi đứng chờ bus chếch cửa nhà bưu điện thành phố, có hai chị gái mặt hoa da phấn, đồ chừng cán bộ ăn lương nhà nước và vừa thò chân vào câu lạc bộ các mẹ sồn sồn nhà giàu mới, đứng ngắm đi ngắm lại hai cái lẵng hoa to đoành, ngắm hoa nửa phần, nửa phần còn lại ý ngắm bọn đi lại xung quanh xem chúng nó có ngắm mình và ngắm hoa của mình không.

Xong thì phát hiện, mình "thảm"! Không phải vì không ở trong hàng ngũ nữ phụ được tặng hoa. Mà vì cái đầu óc nhiều độ nghiệt và xấu xa của bản thân. Nhìn người, nhìn sự vật, thay vì nghĩ theo tư duy tích cực thì được hồi thành xám ngoét. Kết quả tiếp theo, trèo lên bus, hỉ hả với kết luận mới về hai chị gái kia, về cái ngữ cảnh trong đó họ là nhân vật chính: thật "dễ thương"! Vấn đề là xong cái kết luận thì lại quàng ra chuyện có anh bạn cay nghiệt chua ngoa trong thành phố thời gian trước có phát biểu chi chi về từ vựng của bọn giàu mới, trong đó có cái từ "dễ thương" này :-)

4)

Nhiều tuần rồi tôi sinh hoạt tùng phèo, lộn xộn. Bỏ hết bọn hệ quả nhãn tiền hay tương lai rất dở hơi đi thì có một chuyện tốt là cái kết luận to đùng, lần này là do chính bản thân sản xuất ra từ trải nghiệm thực tế của cá nhân chứ không phải là từ cả vạn tấn sách vở về chăm sóc thân thể và tinh thần ở ngoài các kệ sách phố Đinh Lễ, rằng thì là mà ănngủ thật quan trọng!

5)

Quà mới cho đứa đồng bóng là tôi, Mohinders city slippers mới, lần này là sợi da đan sáng màu.

Tôi nghĩ, chắc mình đã cai thành công cái món nghiện rất psy thảm là giải quyết những rỗng không tinh thần bằng mua, mua và mua. Mà cũng dễ hiểu, vì tôi vốn nhẵn túi từ lâu rồi mà :-)))

Hoop! Nhảm thế là đủ. Giờ đi ngủ bù. Và sau thì là đi tiếp nào :-)))))