(1)
Hôm nay, không xa nhà các bà cô bên Nội ở dốc Ngọc Hà, tôi thấy một cửa tiệm cửa đóng kín bưng, có vẻ bí ẩn và biển hiệu là
hedonism.
Con giời tưởng mình hoa mắt, ngồi bus nhưng người rướn lệch một bên cố nhìn cho kỹ, vẫn là
hedonism.
Về gúc-gù xem nó là gì, thì ra là tiệm ăn.
(2)
Hôm qua, có ba đứa dở dở ương ương trèo lên taxi cổ phần 7 chỗ dán biển tòa nhà
Lotte. An vị thì cười khành khạch, úi chà sướng, được ngồi xe xịn. Bạn tài vui tính biết là đùa, nói lại đôi ba câu.
Chúng tôi đi xem cái nhà được hóa thân thành khách sạn tình yêu với đủ tông bậc, đủ chủ đề. Chủ nhân hỉ hả về thành tựu sáng tạo của mình, khách thì ô ô a a chẳng khác nào Lý Toét và Xã Xệ.
Có cái phòng bé hin hin bằng cái lỗ mũi, chủ nhân bảo chủ đất đòi đặt bàn thờ thần linh ở đó. Vấn đề là theo lũ dở hơi thì nơi thờ cúng nghiêm trang lại dính tạp vị hoan ái nhân gian đủ dạng thì có gì đó không ổn. Phương án triệt để là dẹp cái vụ thờ cúng đó. Phương án lưng chừng là cứ để cái ban thờ cũ ở đó nhưng không cúng vái gì. Và phương án cuối cùng là vui tính, thay vì thờ thần linh thổ địa thì tìm bác dâm thần nào cai quản xứ đó mà thờ phụng.
Trên đường về, ba đứa dở hơi tiếp tục nắc nẻ cười. Chủ đề mau mau từ chuồng chim tình yêu, hộp tình yêu, trời ngàn sao tình yêu, ngàn lẻ một đêm Ba Tư tới sắc màu nhiệt đới đầy chim chóc và cỏ cây hoa chuyển thành câu chuyện xe ô tô ở Hà Nội dưới định hướng tài tình của bác tài nói chữ
l thành chữ
n và ngược lại.
Bác tài giảng giải cho chúng tôi bài dài suốt đường về nhà về thế nào là kinh tế thị trường và thế nào là định hướng xã hội chủ nghĩa. Luận giải của bác đảm bảo các giáo sư khả kính nghe xong té ngửa cả lượt.
Trước khi xe về đến nhà, bác tài vui tính bảo chả rõ các cháu quê ở đâu, chú đây dân Hà Nội gốc, bla-bla-bla. Ba đứa ngoan ngoãn dạ dạ. Xuống xe thì cười khì khì, hôm nay được mở mang đầu óc.
(3)
Thằng bé người hâm mộ chạy đi chạy lại về Hà Nội để ký giấy tờ cho thuê nhà dài hạn. Nó nghe tôi kể chuyện đánh vật với giấc ngủ, nghĩ ngẫm hồi có vẻ rất ái ngại, rồi nghiêm túc bảo, chị cần có một
partner hoặc một ông chồng.
Hỏi tại sao, nó tỉnh bơ, từ ngày lấy vợ rồi có con, em sinh hoạt điều độ, có kỷ luật, sức khỏe tốt lên rất nhiều, ngủ rất ngon. Hình như nó sợ tôi mắng, mau miệng nói tiếp, lấy chồng không phải là để có người ôm ấm thân, mà là tự nhiên phải chui vào giường đúng giờ, phải ăn uống đúng bữa.
Thằng ranh con càng nói, tôi càng lúng túng không biết nên nhe răng ra cười hi hi ha ha một chặp hay đập cho nó một phát. Nhưng mấy tối về gác tay lên trán nghĩ ngẫm, cái triết lý kỷ luật và nề nếp của nó xem ra có phần có lý.
(4)
Ngày cuối cùng của tháng 2, tôi xuống xe bus ở giữa phố Nguyễn Thái Học để đón xe số 2. Có ông bác già bắt chuyện nói vơ vài câu xong thì bảo tôi thèm nước ngọt, cô cho tôi uống với. Miệng nói tay chỉ vào cốc
latte tôi uống vơi nửa.
Tôi bảo cháu uống dở rồi, ông khát thì lấy chai nước khoáng này. Ông già bảo không, tôi muốn uống nước ngòn ngọt cơ.
Xe số 2 trờ đến, con giời cuống, thế thì đây
latte, còn nước khoáng thu về, trèo lên xe nốc ngụm lớn và ngẫm nghĩ, chuyện quái gì thế này.
Sau một ngày, đến ngày đầu tiên của tháng 3, con giời sau khi vui tính kêu bạc sỉu ở tiệm cafe lạ trên phố Nguyễn Hữu Huân và say ngất ngư thì lơ mơ hiểu ra hình như đã đến lúc bắt đầu chương trình cai nghiện của mình.
Kết quả, long trọng tuyên bố một tuần không cafeine.
(5)
Để xem những bứt rứt bồn chồn vì thiếu cái nước nâu nhàn nhạt đầy kích thích ấy sẽ đưa tôi đến đâu :-/