Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

long điện bis và kế hoạch dọn nhà lần thứ n

Tôi gọi tên sai, nhưng đã sai rồi thì cứ để vậy đi :-)

lối ngang chợ Bưởi để tìm bus về nhà
Thứ Sáu dành cho Karajan và việc quan trọng nhất: mua đồ đựng.

Đi bộ ra chợ gần nhà mất chừng bốn năm phút rảo bộ. Ở đó có nhiều quầy hàng đồ thờ. Nhưng tôi quyết định tín nhiệm hướng Chợ Bưởi. Lý do thực tình tôi chẳng rõ, và cũng chẳng quan tâm.

Tôi trèo bus, đến điểm dừng thứ hai trên phố bán cây thì xuống và đi ngược lại tìm cửa hàng đã nhắm từ mấy bữa nay khi ngồi bus đi làm. Có một ông cởi trần đánh quần tập thể thao dài quá gối, người gầy trơ xương, mặt mày khắc khổ và phảng phất bóng dáng tay anh chị một thời. Có hai bà béo mặc đồ vải hoa ở nhà đang bình phẩm về khay ruốc to tướng trước mặt và nói thêm chuyện ăn chay thì có được cho nước mắm vào thức nấu không. Có một con phốc đen béo múp, chạy đi chạy lại quanh cái ổ của nó để chính giữa cửa hàng.

Tôi chỉ món đồ cần mua, kêu lấy hai cái này và một cái kia, xong rồi hỏi giá và vớt vát một câu, có bớt chút được không. Tất nhiên là câu trả lời phủ định, rằng thì đồ thế này giá quá tốt rồi. Trong khi chờ ông chủ gói bọc đồ, tôi quay sang chơi với con chó. Nó có vẻ thích được gãi phần sau tai và dưới mõm, tôi dừng tay thì lập tức xán lại dụi dụi đầu vào ý chừng tiếp đi. Ông chủ bảo nó đã làm mẹ ba lần, mỗi lứa ba con, và giờ đang chuẩn bị một lứa mới. Thảo nào mà nó béo.

Tôi gọi đồ mua là bình, ông chủ bảo phải gọi là chóe. Trong đầu tôi chóe là cái gì đó to to hơn kia. Dù thế nào thì tôi vĩnh viễn mù tịt với hệ từ vựng cúng bái và đồ thờ, vậy nên bình hay chóe cũng được, quan trọng là có thể chứa đồ và có nắp đậy.

Như vậy là hôm nay hành trình tìm kiếm của chúng tôi đã xong một đoạn khởi đầu. Lúc ngồi phất phơ cafe đầu sáng hay ngồi bus lên Chợ Bưởi, tôi nghĩ dù cái thành phố này có bụi bặm, đông chật người và xe đến đâu thì vào lúc này tôi vẫn sống ở đây, vẫn hít thở không khí, tất nhiên là ô nhiễm rồi, vẫn giao tiếp... Thế nên, ít nhất là cái góc con con có tên là nhà tôi cũng nên dành thêm chút thời gian và công sức cho nó. Để là một nơi chốn thiện và lành. Để sống an, sống vui và cả với chút tận hưởng nữa.

Tất nhiên nói vậy thì cứ nói vì cái vườn giờ về căn bản vẫn xơ xác, chỗ tường mốc vẫn chưa được lau chùi, nhà tắm và bếp chờ tổng vệ sinh vẫn luôn bị lùi lịch... Nói cách khác, về căn bản tôi vẫn chứng nào tật nấy, quyết tâm rất to nhưng động đậy chân tay thì tuyệt đối năng suất thấp :-(((

các món quà

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

zombie back - 3 ngày - 64.7

Ngày 1 - Quá mươi ngày bỏ phòng tập, chiều ngày đầu tuần tôi rốt cuộc quay lại, sau một hồi lên dây cót tinh thần. Cậu bé hướng dẫn cười hỏi tôi đi đâu, câu trả lời vô thưởng vô phạt tiện lợi nhất: ốm. Nói xong, tôi còn kịp nhăn nhở hẹn nó, tuần sau quay lại tập tành nghiêm chỉnh nhé.

Mọi thứ bỗng trở nên tựa như mới tinh. Tôi bò trên cái máy, lờ vờ với mấy quả tạ, kéo dây thì như bà lão. Tối về đến nhà người mỏi nhừ, còn sáng hôm sau thì đích thực là zombie.

Ngày 2 - Chiều ngày tiếp theo tình hình thân thể có vẻ tốt hơn, mức độ bài tự tập và thành tích cũng nhỉnh hơn. Chỉ có điều, tính chán ghét loài người vẫn nguyên dạng. Tôi thực sự khiếp sợ cái phòng thay đồ khi ở đó có quá năm chị em đàn bà.

Kinh nghiệm tôi đúc rút cho mình là, nếu dưới năm người thì khả năng rất cao là bốn hoặc ít hơn bốn người chẳng có liên quan quái gì đến nhau, rằng chị em nào khỏa thân đi lại cứ việc tự ngắm mình theo đủ chiều của các tấm gương, rằng chị em nào ngồi ghế dài hí hoáy nhắn tin thì cứ tiếp tục nhắn tin, rằng hai chị em còn lại nếu có buôn thì cũng chỉ là dăm ba chuyện tầm phào sớm kết thúc, đại loại chị đợt này sao lâu không thấy đến hay cùng lắm là chị ngô đang gạ bán món đa cấp nào đó cho chị khoai. Nhưng nếu là một ổ năm chị ngồi với nhau thì phòng thay đồ sẽ biến thành cái hũ nút, ầm ĩ quá tiệm nhảy lúc nửa đêm, và sặc thứ mùi đàn bà dư thừa phần dâm và ác vừa hay mở được cái van xả phát tiết, tất nhiên là qua lời.

Ngày 3 - Gián đoạn một ngày, chiều nay tôi quay lại với kỷ luật. Thở phì phò, lầm bầm chửi thề vì mệt. Lúc kết thúc, áo tập ướt nhép và hôi rình. Điều an ủi là cái cân dừng ở con số 64.7, bất chấp chuyện bữa trưa nay tôi đã thực sự quá đà với thức ăn và sau đó là thức uống.

Tôi không trèo bus về nhà vì đúng giờ tan tầm xe nêm chật người. Đi bộ ung dung qua Paris Gâteaux con giời nghĩ thế nào cao hứng vào tìm gói bánh mỳ tròn. Lúc thanh toán lại cao hứng nhìn trúng tủ kem, hỏi có ốc quế không, cậu đứng quầy mặc cả phải mua từ hai viên trở lên. Ừ thì hai viên, chanh leo chua chua. Cậu bé cẩn thận hỏi lại, rằng thì là chua, rằng thì là có thể chọn hai vị khác nhau, tôi kêu không sao, kiên nhẫn chờ rồi khoái chí vác túi kem vừa đi vừa xúc ăn, miệng cứng đơ vì lạnh.

Tôi nhớ mùa hè năm nào, cô Barbara dẫn đến một tiệm kem của hai cụ già gốc Ý lụ khụ lưng còng, ở tầng trệt kiểu bán hầm của một tòa nhà cũ trên con phố nhỏ có tên rất xã hội chủ nghĩa Odessa. Chúng tôi ăn kem vị basilic. Tôi đã rất thích và hào hứng kể đi kể lại với Alex, đến mức một ngày ông anh trạch nam đích thực đã quyết định đưa tôi quay lại đó. Ngày nắng đẹp tưng bừng, tôi nhìn thấy một người hoàn toàn khác với gã kiệm lời và mặt mày luôn cau có, chúng tôi giống đám khách du lịch tứ xứ, vừa rảo bộ vừa thưởng thức phần kem của mình.

Sau gần hai chục năm, vào một cuối chiều còn dư nắng, tôi có hai viên kem và số cân nặng xấp xỉ một lần rưỡi tôi mùa hè năm đó. Không còn vô tư hay háo hức mà là tỉnh bơ. Và chút khoái chí kiểu trẻ con khi thấy vài ánh mắt ngạc nhiên của người đi tập ngược chiều trở về từ công viên. Kết thúc chỗ kem tôi thiếu chút cười ầm ĩ với bản thân, hóa ra ba ngày khởi động lại đã thành công cốc với lượng calo tôi vừa tự tặng mình.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

long điện

Tôi kiệt sức sau đêm thức trắng, trèo lên xe độc tôn chiếm cứ hàng ghế sau, chọc mọi người mấy câu rồi lăn quay ra ngủ. Khi láng máng ý thức lại thì biết là xe vừa quay lại điểm cũ sau một hồi đi vòng, quyết định chốt được đưa ra. Bác tài hẳn đã quen với đám người điên điên khùng khùng này nên chẳng tỏ vẻ gì. Hành trình của chúng tôi là vậy, bát nháo từ tra anh gúc-gù cho tới đi theo mách bảo của giấc mơ và hỏi thăm nhân dân.

Người xứ này giọng đặc, rất khó nghe, chẳng hững hờ cũng chẳng nhiệt tình nhưng đã hỏi đường thì đáp lại chu đáo, chỉ bảo cặn kẽ.

Ở điểm chốt, có một hai cái lều tạm bợ, có đồ dùng nhưng không có người. Được nửa đoạn việc có người đi xe máy đến hỏi. Một màn phối hợp của các con giời, vẻ gây hấn của người kia biến mất, sau lại còn bảo lát vào nhà rửa ráy chân tay. Nhà được nói tới thực ra là một cái complex thả tôm hoành tráng ở cách đó chừng đôi trăm mét đường.

Chắc anh chàng kia về báo cáo người ở chỗ trại tôm chưa làm thỏa mãn ai đó nên nửa tiếng sau lại có người lững thững đi đến, lần này là ông chủ đất. Lễ phép của chúng tôi tăng lên gấp bội. Cái dáng đi tới còn đằng đằng sát khí gấp nhiều lần anh thanh niên ban nãy cũng theo thế mà tiêu biến. Chúng tôi được nghe một chuỗi những chuyện lộn xộn [song] rất hay ho. Tôi liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông đứng xế bên, một người của lao động cần cù, tôi nghĩ thế. Ông chủ đất rất tự hào khi kể về thành tích khai phá, về cơ ngơi hàng chục tỷ đồng của mình, và cả về cái đền cổ kính trong vùng. Ở chủ đề cuối, lời nói ra không phải là với sự sùng kính mà là vui thích về một lịch sử địa phương. Chúng tôi từ những kẻ "xâm nhập" mau đổi vai chủ-khách, rôm rả cuộc chuyện mà kết thúc là lời mời lát nữa vào chỗ anh rửa chân tay [và] uống nước. Chỉ khi ông chủ đất đi rồi, tôi mới ý thức về sự nghiêm trọng của hoàn cảnh. TL hoàn toàn có lý khi tối về Hà Nội có nói một câu rằng, nếu là tôi thì hẳn đã vác dao rượt đuổi đám người lạ.

Trời mưa trong suốt cả quá trình. Mấy cái dù che mưa không đủ sức chống đỡ nước mưa và gió. Người tôi ướt như chuột lột, phải chạy hai ba bận vào chỗ lều che để cởi áo ra vắt nước. Ở cạnh "công trình" của chúng tôi, tôi thở sâu, cố hít trọn không khí bao quanh, rồi rống tướng lên, sung sướng, sung sướng. Đó là cảm giác vui thích, khoái chí rất thật thà. Ở nhà Bắc Ninh tôi đã thấy thiên đường khi không phải hít khói và bụi Hà Nội. Ở đây còn hơn thế nữa nhiều. Nếu không tính cái lều rách nát, cái khung cảnh bao quanh gần như là trống trơn của doi đất lơ thơ cỏ, của các tấm lưới chắn bắt chim, của cái đoạn cửa sông mà mép bên này lấp ló rác và nước thì đục ngầu... thì đúng là thiên đường đích thực. Một khoảnh khắc của hưng phấn, của lên đồng, của thoát tục, có thể nói là vậy.

Vào chính thời điểm đó, tôi đã hăng hái tuyên bố với M, thế này nhé, giờ thì thấy cuộc sống của mình [ở Hà Nội] sao mà rườm rà, sao mà tô vẽ toàn những thể hiện này nọ dở hơi, rằng sống thế này mới thật là thích. Cái tinh thần hăng hái làm cách mạng đời sống tinh thần ấy của tôi được giữ kiên cường cho tới lúc công việc cần làm kết thúc. Chúng tôi ghé qua trại tôm chào hỏi mọi người, một đám đông già trẻ lớn bé chừng hai chục, đủ đông và đủ mạnh để áp chế chúng tôi nếu muốn.

Trừ TG tương đối khô ráo và bác tài, chúng tôi ướt nhoét. Ý đồ tìm tiệm quần áo để mua đại cái áo phông Tàu rẻ tiền khoác vào coi như phá sản. Chợ địa phương quá giờ Bồ tát xơi cơm đã tan từ đời tám hoánh nào. Còn trên con lộ lớn, cuộc sống như thể bị đông lại khi các tiệm ăn và dịch vụ hầu hết là đóng cửa. Tôi gật gù ngủ tiếp, lần này không dám ngả ngốn vì người ướt. Vừa hết biên giới tỉnh thì xe dừng, quán ăn to như thể mới trải qua cơn càn quét, rác giấy ăn và bã mía trải đều khắp sàn, tôi bắt đầu có cảm giác chán ngán, muốn chút tiện nghi.

Vào bữa rồi, tôi tuyên bố giờ thì hết thơ thẩn nhá, quay lại làm người phàm thôi. Dù TL đã loi choi cầm chổi xung phong quét sạch một góc phòng ăn, dù thức ăn nóng hổi được đưa ra và mùi vị không tệ, tôi vẫn có chút khó chịu vì cái sự thiếu sạch sẽ và lộn xộn bao quanh, rồi cộng thêm khó chịu kèm chế giễu chính bản thân vì đã mang vác cái kiểu cảm giác khó chịu thứ nhất.

Lên xe về Hà Nội, tôi có phát hiện mới, đó là lấy các lớp giấy ăn nhét vào trong áo và trong hai ống quần hộp lúc này đã được tháo thân dưới để làm khô người. Cả lũ trên xe hò nhau ra làm, còn đùa nhau có thích độn ngực to hơn không. Cái hộp giấy mau chóng được xử lý sạch sẽ, tôi khoan khoái kết luận, làm nội trợ rình mò mua đồ giảm giá cũng tốt, rằng bữa trước tôi mua mấy hộp giấy vì giá hạ quá bèo của chúng mà vẫn không biết để làm gì mà giờ thì lại có ích lợi to.

Cuối cùng chúng tôi về Hà Nội an toàn. Lười biếng, tôi chuẩn bị bình to Twinings Earl Grey chẳng ăn nhập gì với chỗ hoa quả bày cạnh. Cả lũ hỉ hả xong một việc, rồi tự cười nhạo là rốt cuộc việc chúng mình vừa làm sáng nay thật kì.

Tôi ở trong kỳ, lại bị dính nước gần nửa ngày trời, song điều kỳ lạ là đứa vốn ghét mưa và luôn bị dị ứng nước Trời, lại không lăn quay ra ốm. Có lẽ vì cái thân thể tôi mang mấy tuần rồi cũng đã bị đem ra quay tít thò lò rồi.

Tôi đã có đêm thứ Bảy ngủ yên và sâu. Hôm nay bắt đầu thanh toán những "nợ nần" còn sót lại, bắt đầu từ phường họ với hàng xôi, khoản ứng trước của người đi học.

Tôi không nghĩ mình muốn cũng như có sức để thể hiện một cuộc sống kiểu đậm màu sắc tinh thần, triết lý thanh nhã hay cao quý gì gì đó. Tôi vẫn là đứa thích có chút tiện nghi, vẫn ngớ ngẩn nghiện ngập một vài chất kích thích, vẫn muốn ngồi cạnh một cái bàn được lau sạch và đánh chén đồ ăn ngon trong một tiệm ăn yên tĩnh... Nhưng từ sau ngày hôm qua, tôi biết đã có thêm một viên gạch mới được đặt vào cái bức tường xây rất chậm của/cho cuộc sống mới mà tôi muốn tạo dựng cho bản thân, mà lần này là đích thực bởi tôi và cho tôi!

nhập trạch ở ..
... hào nam




Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

chuyện nhặt ở tiệm cafe

Các bản jets dịch thật tệ hại. Lời bao biện cố định tôi tự dành cho mình và nói ra với người khác, với một tâm trạng vừa tội lỗi vừa ngang ngược bất chấp, là "chỉ giờ mới ngộ ra".

Thật là ngốc nhưng tôi vẫn còn cơ hội sửa chữa :-)

Bữa trước tôi cười khì khì bảo M, sau vụ này sẽ rút được đống kinh nghiệm quý cho Badie. Nó đần mặt một lúc rồi cười ha ha bảo, luận án mới là chính.

Tôi mất tập trung ở nhà vì chỉ chực chui vào bếp hoặc ra vườn nên kiếm một góc ở Highlands. Tính ra không tệ. Lúc tập trung làm thì không để ý gì. Còn khi muốn nghỉ ngơi chút chút thì ra được đống chuyện vui.

Nhất là cái màn bà con tán tỉnh nhau ở tiệm cafe.

Tính ra, tình yêu và cái dạ dày cũng có liên hệ :-)))

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

một ngày

Kế hoạch to của ngày hôm nay là thăm Thầy H. Tôi tính các cụ già có thời gian nghỉ trưa dài nên sẽ đi vào đầu chiều. Ở nhà buổi sáng dính tật nghịch ngoài vườn hoặc hóng hớt hàng xôi nên tôi quét lê thời gian sáng ở Highlands chữa bản dịch lần thứ n. Mấy cô gái đứng quầy và quản lý chẳng hiểu nghe câu ngược xuôi thế nào quyết định hôm nay tôi sẽ đi thi. Sau mấy đận cafe và trà, cô quản lý đặt xuống trước mặt tôi một tách latte, tuyên bố đây là quà. Tôi cười híp mắt bảo, đêm nay có người mất ngủ.

Bắt bus quen xuống Bà Triệu rồi đi sang phố Huế, tôi dò nhà thuận lợi. Thầy Cô không còn mở đại lý bưu điện song biển hiệu vẫn còn nguyên, nhà hàng xóm bán hàng hiệu xách tay Pháp quốc tên tuổi và kệ hàng cũng vẫn ở đó. Tôi chợt nhận ra đã lui không biết bao lần kế hoạch thăm hai cụ già này.

Vào nhà, tôi thích thú mang cảm giác được chào đón. Cô bảo chờ pha cafe nhá, con giời đáp dạ thôi vì sáng nay cháu uống nhiều quá. Thế thì trà lá nhúng. Bên cạnh cốc nước nóng có đĩa ổi ta thơm lừng và một đĩa lạc rang vị húng lìu. Tôi không giữ kẽ, nhón tay lấy các viên lạc rồi được hồi là chén ổi. Tôi ngồi chơi lâu, luyên thuyên tính ra số lời cộng lại gần bằng tổng số lời chạy ra khỏi miệng suốt kỳ hè vừa rồi. Quà tôi nhận được là giải đáp vấn đề thuật ngữ đang tắc với bản dịch và một bản sách Thầy mới ra hồi đầu năm.

Tôi không phải tuýp người quảng giao và có thói quen thân mật chạy qua chạy lại thăm viếng, đến nhà người khác. Nhưng ở Hà Nội, căn nhà ống dài cũ kỹ cuối phố Huế luôn là một nơi ấm áp. Ở đó có hai người già, bằng lời và cử chỉ, theo một cách nào đó đã luôn dạy cho tôi bài học về tình người, sự giản dị và đức khiêm tốn.

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

chuyện bà cô già đi mua bánh nướng

Từ hai ba năm nay, tôi ghé vào Hilton mua bánh trung thu. Như thực hành một nghi lễ. Phần quà có cho nhà Hà Nội, nhà Bắc Ninh và thằng bé. Nếu ai hỏi, ngon không. Câu trả lời chắc chắn của tôi sẽ là, không quan tâm.Thích thích thì làm vậy. Về căn bản, tôi chẳng khoái chí mấy vụ bánh trái này. Nếu có thì là cái hộp màu mè, năm ngoái là trụ lăng lấy làm ghế ngồi cũng được, còn năm nay bán nguyệt xanh lét vui vẻ cả một góc bàn, và thêm nữa là chút cảm giác của đứa nhà nghèo giờ đắc thắng ta đây có mớ tiền mua mua sắm sắm.

Thu này lẽ ra tôi bỏ qua vụ bánh. Vì đầu tháng có ngày chờ TL tan sở cùng về, khi xuống xe bus lóc cóc qua quầy Long Đình đã kịp dừng lại làm hai cặp bánh về cúng Cụ và sau đó là đánh chén. Nhưng hôm nay cao hứng nghĩ nhân dịp này qua thăm hai cụ già - Thầy H và vợ - thì tiện đường qua đó mua hộp bánh làm quà.

Ở quầy bánh trong sảnh khách sạn, tôi nhìn ngó các mẫu hộp, kêu phần mình cần rồi thanh toán. Xong xuôi hỏi cô đứng quầy, mình đi bus nên phiền em cho cái túi nylon. Có túi rồi, chẳng buồn nhìn kỹ người bên cạnh, tôi tiện miệng bảo, nhờ giúp đỡ. Có người cầm quai túi đỡ, còn tôi nhét các hộp bánh vào từng túi. Xong việc ngẩng đầu mở miệng cám ơn thì choáng toàn tập. Một chàng trai "n trong 1", đẹp đến thê thảm, coi bộ rất cool với áo áo quần quần và mớ phụ kiện rất kín đáo. Tôi đi sang tiệm bánh mua thêm mấy món, đến khi ra khỏi cửa vẫn thấy hài hước cái màn vừa rồi.

Tối kể cho M xong, tôi cười hi hi ha ha bảo nó, hóa ra đến tuổi bà cô già này thì đột nhiên phát hiện mình mắc bệnh mê giai đẹp. Rồi lại nói tiếp, bình thường thấy giống người lấp lánh đó thì tránh xa cả trăm mét, thế mà hôm nay thế quái nào chẳng buồn nhìn phải trái, trước sau. May mà anh bạn đó lại rất lịch sự hưởng ứng yêu cầu.

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

ớt chuông xào thịt bò vị dấm balsamic

Trong bếp nấu ăn ngày thường tôi chuộng dấm Heinz, loại trắng và vàng, và dấm nho trắng Maille. Còn thích thì là balsamico, nhưng làm món ngày thường không hạp lắm. Tôi mua theo thói quen, dùng cho một vài món salad, ngoài ra thi thoảng kiếm bánh mỳ cứng, cắt khoanh rồi quẹt với bạn này trộn cùng dầu olive, gật gà gật gù khoái chí. Đã mấy năm rồi, cứ đến kỳ phân loại và kiểm kê đồ bếp, tôi đều tiếc rẻ bỏ chai dấm loại này vì khui đã lâu mà không dùng đến nhiều. Nhưng không có trong bếp thì lại khó chịu. Thế nên năm nào cũng có màn đứng trước kệ hàng làu bàu sao không có chai cỡ nhỏ rồi rốt cuộc vẫn lấy chai dấm yêu thích đặt vào giỏ hàng.

Tối thứ Bảy bày đặt món nướng. Đồ rau củ ăn kèm lần này có hai quả ớt chuông xanh đỏ. Mọi khi tôi chỉ thái miếng để nướng, lần này nghịch ngợm xóc các miếng ớt với vài giọt dấm balsamic và dầu ăn. Kết quả là món ớt đặt trên vỉ nướng ăn rất được.

Dư hai góc quả ớt, cho bữa tối leftovers của ngày Chủ nhật, tôi chuyển sang món xào, và vẫn tiếp tục ướp các lát ớt bằng dấm balsamico. TL ăn bảo được, tôi thấy cũng rất được. Xem ra từ nay sẽ không còn tình trạng bỏ phí chai dấm thơm nữa :-)

Chuẩn bị:
- Ớt chuông, tất nhiên là đã rửa sạch, bỏ núm và bỏ ruột/hạt rồi, thái các lát mỏng tùy ý; cho vào bao đựng thực phẩm xóc với dấm balsamic và mấy hạt muối/bột gia vị;
- Thịt bò thái mỏng, xóc với chút tiêu và bột gia vị lấy vị đậm (tinh thần là điểm xuyết tý chút gọi là lướt qua hàng thịt);
- Gừng, hành hương và tỏi bằm nhỏ.

Thực hiện:
 - Làm nóng cái chảo, láng chút xíu dầu ăn rồi phi hỗn hợp gừng-hành hương-tỏi
- Cho ớt vào xào nhanh tay lửa lớn, canh thời gian cho tiếp thịt bò.

Món thành phẩm có thịt bò chín tới, ớt sần sật có vị ngọt và thoảng chút vị chua, rất dịu. Món không nhiều, vừa vặn gẩy tay ăn vã chơi đầu bữa, rất chi là ổn :-)))

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

công thức ướp thịt bổ túc lần thứ n

Ghi lại để nhớ. Tinh thần là Đông-Tây kết hợp, và phải hết sức kiên nhẫn :-)

Nạc vai tảng lớn về pha thành dải để thuận tiện cho việc ướp, rán và nhất là sau có thể thái các lát thịt chín thật mỏng thuận thớ. Hồi đầu tôi ki-bo mua miếng cắt ngang, lúc ướp và rán tiện thì có tiện nhưng đến khi thái miếng thành phẩm thì thê thảm vì chiều thuận lại là dọc thớ. Về chuyện này, đúng là nhà đông người thật thích vì khi đứng ở quầy thịt không phải ngại gì mà chỉ tay đây nhá miếng lớn này :-)

Trừ cumin và bay leaves, tôi huy động tất cả các bạn lá/hạt gia vị khô có trong bếp:
- fennel
- oregano
- thyme
- basilic
- tarragon
- rosemary

Sau đó là các bạn khác, đúng tinh thần Đông-Tây hội ngộ:
- đường nâu
- bột gia vị
- nước mắm (rất ít)
- xì dầu
- dầu mè trắng (rất ít)
- mirin
- dầu olive (rất nhiều)
- tiêu xay (rất ít)
- tỏi bằm vụn

Kiếm cái hộp đựng lớn ướp thịt, cho vô tủ lạnh nửa ngày (thường là qua đêm).

Bắc chảo để nóng thì láng chút xíu dầu ăn rồi căn lửa rất nhỏ, cho thịt vào đợi nóng thì đậy nắp chảo. Tôi chịu không nghĩ ra từ nào chính xác nhất cho kiểu nấu chín này. Về căn bản, các miếng thịt sẽ được làm chín bằng hơi. Trong quá trình này, thi thoảng nhấc chảo, dùng khăn lau hết chỗ mồ hôi tụ ở chỗ bạn ý.

Sau chừng hai mươi phút đến nửa giờ, tùy kích cỡ các miếng thịt cũng như chính cái chảo, thì bỏ nắp chảo đi, để lửa to lên chút và trút toàn bộ chỗ nước và gia vị ướp vào. Lúc này thì đúng là rán thịt nhá.

Món thịt này ăn nguội rất ngon. Tôi thích thái các lát thật mỏng, lấy làm nhân bánh mỳ. Nếu không ăn vã chơi cũng thích.

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

bạn làm gì nếu muốn "khởi nghiệp" dưa cà

Chuyện dzóc nhá. Tuyệt đối không nghiêm túc :-)))

Từ gần năm nay tôi phát hiện TL dị ứng với hai chữ "khởi nghiệp". Không ít lần, nó chun chun cái mũi, nhăn nhăn cái mày, làu bà làu bàu, cái gì cũng khởi nghiệp, khởi nghiệp.

Tôi không tham gia các mạng nhện tương tác xã hội, không đọc báo mạng, hiếm khi coi hộp tivi, về căn bản tin tức tiếp cận là hai tờ cuối tuần Thể thao-Văn hóa và Tuổi trẻ, thêm nữa là cái tờ tiếp thị xứ Nam lúc nào cũng trong trạng thái ngắc ngoải chực đình bản. Ở mấy tờ báo giấy này có không ít lần tưng bừng chủ đề khởi nghiệp, nhưng tôi thường bỏ qua không coi, nên có thể nói là tôi mù tịt về cái món này.

Chỉ mới một hai tháng nay vì trong công việc của M có dính dáng đến chủ đề nên thành ra tôi lại nghe quen tai cái từ ngữ này. Chỉ có điều, lời lẽ phun ra từ miệng thằng bé thì bao nhiêu nghiêm túc bay biến sạch sẽ, chỉ còn lại một màn u mặc đến kinh người.

Bữa rồi bên bàn trà nước buổi tối, TL mơ màng hay là mình bỏ việc ở nhà muối dưa cà, tôi ngứa ngáy mồm miệng buông ra một câu, à khởi nghiệp. M vui tính đáp, thế thì chưa đúng.

Chúng tôi chờ giải thích của nó.

Hóa ra, theo ý kiến của thằng bé, muốn được coi là khởi-nghiệp đích thực thì món dưa muối, cà muối truyền thống dứt khoát là chưa đủ tiêu chuẩn. Muốn được mang cái phẩm hoành tráng này, phải có yếu tố độc [đáo], lạ [lẫm] đi kèm.

Kiểu như, cà muối hình trái tim. Hay cà muối vị sô-cô-la. Đại loại thế :-)))

bắc ninh 4.8.2016

Ông cụ già bị bỏng nước sôi một bên bàn chân từ ngày đầu tháng lịch dưới nhưng cả hai phụ huynh đều ém nhẹm, con về thò đầu vào cửa nhà thấy một màn hài hước nên chẳng cáu cũng chẳng lo, cười hề hề bảo có đồng chí thương binh. Sau bữa trưa, có đứa láo toét trêu đùa người lớn, thế Bố có xem quẻ không. Kết quả là được bữa cười no, quẻ bảo không sao.

Đường về chúng tôi chọn lối mới để tránh tắc đường ở chỗ ổ voi giáp ranh Hà Nội-Bắc Ninh, đi qua mấy khu công nghiệp to của Bắc Ninh. Vì hai khách mời lần này bị say xe nên có đoạn đường dài xe không bật điều hòa mà mở cửa sổ. Gió trời chẳng thấy đâu mà được bữa tiệc mùi tưng bừng. Có mùi khét của phế liệu bị đốt. Có mùi của chất thải gia súc ở đoạn có mấy biển quảng cáo "tắm lợn" [cho xe chở các bạn này lên biên giới]. Có mùi của nắng và bụi cùng chút rượu bia và son phấn ở chỗ dày đặc quán xá treo biển quảng cáo chữ vuông.

Về Hà Nội qua cái cầu mới bắt đầu nhập cuộc cơn lên đồng tập thể của ùn và tắc. Nhìn quán xá, người xe, bỗng nhiên thấy một mảng giàu sang, đậm mùi phô trương mà lại không ít mong manh, mơ hồ. Rồi có đứa dở hơi thiếu chút cười phá lên khi tự ngắm nghía cái hoàn cảnh của mình, vĩnh viễn không yêu thích thành phố này nhưng vốn sẵn tính lười và lần khân để di chuyển, để thay đổi nên ngày qua ngày lờ đờ sắm vai thị dân bất đắc dĩ và tự nhắc bản thân, phải sống [tiếp] :-)))