Hôm nay thì tôi đúng là "quái vật", đánh nguyên cả cái quần tập
under armour rồi phủ người váy dài linen
Mây
rời nhà. Mấy tuần trước, tôi đang xếp tủ áo quay sang hỏi TL, thế nào
mặc quần đùi với váy được không. Nó bảo riêng với tôi thì thế nào cũng
được. Mấy bữa sau kể cho D, ông anh cười phá lên, bảo tôi là quái dị.
Tôi bảo quái vật nghe khiếp hơn. Đúng hôm nay tôi nghĩ đến D và tự
quyết định, nào thì giờ mình thành quái vật.
Câu
chuyện tâm trạng sáng trước khi rời nhà luôn có chút hay ho với tôi.
Kiểu như, bạn mở mắt, bắt đầu nghĩ, chà ngày mới thế nào đây rồi quay
cái vòng hên xui tưởng tượng. Rơi trúng ô may mắn, bạn vui; rơi trúng ô
không tốt, bạn vác ngay khuôn mặt bánh đa dính nước.
Hôm
nay, kim chỉ hên xui của tôi rơi vào ô trống rỗng. Tôi cảm thấy mệt, về
căn bản là đình công với công việc, bài giới thiệu cho bản dịch, bài
giảng giữa tuần, hồ sơ buổi họp hội đồng chiều mai, đề xuất của em H
đồng nghiệp qua thăm mừng sinh nhật ông thầy hướng dẫn.
Hai
mắt trĩu xuống, tôi phân vân giữa động đậy hay nằm duỗi giống bọn tằm,
sau rồi quyết tâm, nào đi. Quần quần áo áo mặc vào cởi ra với thước đo
"chúng có làm mình thoải mái không nhỉ" cuối cùng thành bộ đôi lệch lạc
váy và quần tập, chân xỏ sandals Hobbs rõ điệu chẳng ăn nhập gì với đống
sẹo nham nhở ở hai ống chân dưới và một cái gót thủng lỗ mỗ vì cơ địa.
Tự dưng tôi nghĩ đến D, nếu ông anh trước mặt tôi hẳn sẽ nói, đấy nhé,
không có crocs hay tông thòong nhá.
Ở Highlands tôi
tán dzóc với cô gái quản lý. Hỏi thăm khách sáo về vụ thi tay nghề thì
thành ra là lai rai chuyện học tiếng Anh. Cao hứng, tôi hứa cho tài
liệu. Đúng là ở nhà có quá nhiều thứ tôi tích trữ mà không dùng, nên cho
đi cũng là tốt.
Tôi ngồi tiệm cafe hít khói thuốc lá bàn
kế bên, đọc non nửa cuốn sách của Pierre Bayard, cười lắc lư như con dở.
Cười chán thì nhắn tin cho M tuyên bố, đã tìm thấy cuốn sách của đời
mình rồi hứa sẽ mua tặng nó một bản. Thời gian này tôi đọc nhiều, tạp
nham. Và nói chung thì tôi hài lòng với tất cả những gì thấy trước mặt,
từ mấy câu ngôn tình lướt thướt đến các tuyên bố hoành tráng sặc mùi đạn
pháo học thuật chính thống, rồi cả cái giọng bỡn cợt nói cứ như không
của ông tác giả mới phát hiện ra này.
Hết giờ trà
nước, trèo bus, tôi lúng túng trước hai cái ghế trống và một ông bác
chừng tuổi 60. Cả hai chúng tôi trong mấy chục giây liên tục ra hiệu
lịch sự người này nhường người kia. Cuối cùng anh chàng tài xế xung
phong làm trọng tài, ra chỉ thị rất oách, bác trai nhường rồi thì bác
gái ngồi luôn ghế này đi. Ghế này là cái ghế hàng đầu giáp lối lên xe,
cao ngất nghểu. Tôi được coi là "bác gái" vừa thấy thú vị vừa thấy có
chút tủi thân.
Tôi bỏ bữa trưa, như phần lớn thời gian,
để chiều chuộng cái mặt của mình. Ngủ một giấc đẫy, lúc rời khỏi tiệm,
cô nhân viên cười cười bảo, bán được hàng thì bọn em cũng thích nhưng
chị chú ý khoảng cách giữa các lần chăm sóc. Tôi cười híp mắt, bảo đúng
đúng, vấn đề là giờ đang chán đời nên nhặng xị lên thế. Rời cửa tiệm,
tôi thấy vui vui. Vẫn còn có người tử tế và chuyên nghiệp.
Đến
phòng tập sớm rất hay ho ở chỗ nó vắng một cách dễ chịu. Tôi sợ phát
sốt vụ chị em kêu thất lạc đồ tuần trước, như một ổ cào cào, ra mặt
ngoài tử tế cảm thông nhưng chỉ cần cái người tự coi mình là nạn nhân
vừa khuất dạng thì quay sang thì thào bình phẩm tiêu cực. Sau nhiều tuần
ra quyết tâm số km đi và chạy, nay tôi chuyển sang phép đo thời gian.
Hiện tại là mười phút ôm cái máy, sau sẽ cố kéo dài hơn chút. Dù thế nào
thì giờ tôi rất hài lòng vì thời gian chạy huỳnh huỵch trên máy đã được
cải thiện rõ rệt. Như mọi khi, khi chân cẳng bắt đầu quay tít mù, tôi
luôn nhìn ra ET trước mặt, thế là có màn lẩm nhẩm kêu tên ai đó. Cái cảm
hứng này giá mà tôi có thể phát huy cho việc luận án thì tốt biết bao
:-)
Sau phòng tập, tôi chạy xe một vòng ra chợ mua
thức ăn, qua nhà Nhã Nam kiếm sách cho M rồi về tính toán chỗ tiền còn
đủ mua sữa cho bữa cafe tự đun sáng ngày mai thì sang cửa hàng tiện lợi
đối diện. Mớ tiền thừa tôi huơ huơ tay nói vui với anh chị chủ, đây này
em chỉ còn thế này để sống. Cả đám người trong tiệm cười phá lên, từ chủ
hàng đến anh bạn đưa hàng và cô cậu nhân viên. Tôi còn đúng 33 ngàn
đồng bạc.
Những ngày tiêu hoang và sống có chút "hoang
tàng", "phóng túng" với bản thân giờ đã đến hồi kết. Tôi không cam kết
sẽ không làm này làm nọ nữa, vì lời vừa dứt thì tôi có thể coi là thất
bại toàn tập rồi. Nhưng chí ít, tôi sẽ làm những việc hay ho hơn là để
cả thân thể và tâm trí của mình lãng đãng kéo dài như những ngày qua.
Giờ
này tôi chăm chỉ canh lửa cái nồi đất củ cải kho ba rọi kiểu Nhật, ầm ĩ
nghe Bowie, mơ màng xem làm thế nào mà phương pháp của ông giáo xứ người có thể áp dụng cho sự nghiệp hậu M2 và tự đặt hạn xong phần thông tin giới thiệu về tác giả cuốn sách dịch - người đã qua đời vào đúng ngày tôi chính thức kết thúc bản thảo lần thứ
n.