Thứ Tư, 10 tháng 9, 2025

kim chi dưa chuột

Làm xong hai mẻ kim chi dưa chuột, tôi thấy quan điểm của một bác bếp người Hàn rằng thì là mà kim chi dưa chuột là món dễ làm nhất trong đại gia đình kim chi xem ra thật là có lý. 

Tôi chọn công thức làm món có vẻ đơn giản nhất. Và như mọi khi, không thiếu một cái tặc lưỡi, thì bếp nhà mình chỉ có vậy như một bao biện cho chút xiên xẹo trong hành động làm theo. 

- Dưa xắt đoạn rồi bổ tư bổ sáu hay thậm chí là bổ tám tuỳ trái to hay nhỏ. Dùng dao nhỏ vát hay thìa cào bỏ phần lõi hạt. Xóc dưa với muối rồi để nghỉ 15 phút.

- Chắt bỏ phần nước muối tiết ra, để dưa tiếp tục nghỉ ngơi (và tiếp tục tiết ra nước) thêm 20 phút nữa. Sau đó dùng nước lạnh rửa dưa rồi để ráo.

- Paste trộn muối kim chi dưa chuột có: vụn ớt khô tự xưng Hàn Quốc (bạn đánh chén mua theo kiểu khách tự xúc từ bình to vô bao, túi ớt mang về nhà nguệch ngoạc một cái tên) + tỏi bằm + gừng bằm (chỉ xíu xíu) + hành tây xắt lát (optional) + hẹ xắt đoạn (thay cho hành lá xanh) + vừng trắng + đường và đương nhiên không thể thiếu là nước mắm.

- Dưa ráo, gia vị trộn đã sẵn sàng, vậy là kết hợp chúng với nhau. Đậy kỹ cái thau muối dưa và để nó ở một góc bàn bếp 3-4 giờ đồng hồ (tôi làm món tối muộn nên để luôn qua đêm). Sau đó cho dưa vô keo hay hộp đựng và bảo quản trong tủ lạnh. 

Qua một đêm, dưa chưa kịp bắt vị chua nhưng đảm bảo đủ vị để tự coi mình là kim chi, ăn giòn và tươi ngon. Còn để thêm đôi ba bữa thì coi như là chuẩn chỉnh vị kim chi đúng như mong đợi luôn :-)

* Tham khảo:

Aaron and Claire: Trust me. This is the easiest kimchi of all time / Cucumber kimchi / Oi kimchi

Maangchi: Cucumber kimchi (Oi-sobagi)

kim chi dưa chuột, với dưa và hẹ hái từ vườn nhà
thức kèm cháo trắng

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2025

có gì trong chén: đậu phụ gợi cảm

(1)

Rất nhiều năm về trước, ở Sài Gòn, nhân nói chuyện món chay, partner của D muốn dùng từ "gợi cảm" nhưng không biết hay không nhớ ra thì chuyển thành "đậu phụ sexy". D và tôi bò ra cười, sau hồi thì thống nhất giải thích cho partner về từ "gợi cảm" trong tiếng Việt. 

Mỗi lần nghĩ làm món gì với đậu phụ, tôi lại nhớ mồ ma ông anh, lại thì thào trong dạ, làm sao để có một món đậu phụ thật gợi cảm, thật sexy, hỉ.

(2)

Ở Mỹ, mua đậu phụ về chỉ có tôi làm và ăn. Bạn đánh chén nhìn thấy khay đậu, mười lần cả mười bảo, nó chẳng có vị gì. Lúc đầu, tôi còn tự nhủ, tại mình vụng ra món không đủ ngon nên ông lão nhà ta mới nói thế. Sau này tôi phát hiện ra, chả cứ đậu phụ, về căn bản ông không hảo yêu rau và các món được làm từ thực vật. 

Thế nên, trong bếp nhà xứ người, tôi vẫn cứ là đơn độc thì thầm mình với ta, làm sao để có một món đậu phụ thật gợi cảm, thật sexy, hỉ.

(3)

- Đậu phụ extra-firm được ép mấy tiếng đồng hồ với mấy lượt chắt nước, từ miếng to ban đầu đến lúc được dùng làm món thì ngót lại chỉ còn nhỉnh hơn 2/3 đường kích cỡ. Xắt bìa đậu thành các miếng vuông nhỏ.

- Chảo rán được láng xíu mỡ heo. Đợi chảo nóng, thật nóng thì chỉnh lửa về trung bình, thả vô nửa trái ớt khô bếp Tứ Xuyên, mươi hạt tiêu xuyên, một lát mỏng gừng, một tép tỏi nhỏ và nửa củ hành tím. Đảo nhẹ sao cho các thức này dậy thơm rồi gạt chúng về một góc chảo. Kê chảo lệch chút để góc gia vị đó không tiếp xúc với nhiệt bếp và bị cháy.

- Cho các miếng đậu vô chảo, chiên chúng sao cho vừa đủ bắt sắc vàng cũng như chắc các bề mặt.

- Cho tương cà chua nhà làm bữa trước cùng nước dùng gà bếp nhà đang sẵn. Vì tương cà vốn mặn, nước dùng gà cũng đã được nêm qua muối nên tôi không thêm bất cứ thức tạo mặn nào,

- Nước xốt xâm xấp ôm ấp các miếng đậu. Chờ xốt sôi thì hạ lửa về liu riu, đậy vung và canh thời gian chừng dăm bảy phút. Giữa chừng mở vung đảo nhẹ tay các miếng đậu để ngấm đều vị tương cà.

Tôi ăn vã đậu với lá kinh giới, vừa đủ cho một bữa tối nhanh. 

Đậu nhìn tươi tắn nhờ phù phép của sắc đỏ tương cà. Quan trọng hơn, món ngon. Không phải là theo một cách hiển nhiên, các miếng đậu chiên xốt cà làm theo cách này nếu kẻ ăn để ý chút thì sẽ dễ dàng cảm nhận nơi đầu lưỡi một xíu tê, một xíu cay, thơm hương gừng-hành-tỏi và chua dìu dịu ngậy khẽ của tương cà. 

đậu phụ ép bỏ nước, chiên rồi rim với xốt cà chua tự làm

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

outlaw 2025: dylan trong bóng tối và nelson sau tấm màn

(1)

Vé được mua từ năm trước. Tôi lơ ma lơ mơ, đầu tháng 9 năm nay mình sẽ nghe Bob Dylan. Còn lại, thời gian và địa điểm chính xác thì chẳng rõ.

Hoà nhạc chiều thứ Bảy, đêm thứ Sáu tôi mới biết mai mình đi coi Dylan

Lúc đó, hình dung của tôi là vô một cái rạp, nhìn thấy ông Dylan bằng xương bằng thịt trên sân khấu cùng nhóm nhạc già lụ khụ của ông ấy. Và phải đợi đến thời điểm khởi hành, tôi mới biết mình không chỉ coi Bob Dylan mà còn cả Willie Nelson, và rằng thì là mà sẽ có một opening act dự là kha khá dài, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ về nhà rất muộn.

(2)

Bị "khủng bố" tinh thần bởi các chia sẻ trên mạng nhện về parking, bác gái đồng hành yêu cầu khởi hành thật sớm, rằng thì là mà cần đến sớm vài giờ. Vì thế mà dù buổi diễn bắt đầu 4 giờ chiều thì ngay từ giữa trưa chúng tôi đã khởi hành. Sau bữa trưa muộn hoành tráng ở Black Eyed Sally's, chúng tôi đi tìm cái rạp.

Parking có phải là vấn đề hay không, câu trả lời khó mà dứt khoát. Nếu bạn sẵn sàng chi 50 đồng tiền Mỹ hoặc có khi là hơn thế xe cứ vậy mà chạy lèo lèo. Còn đỗ xe miễn phí ư? Xin mời các bác vòng xe lại rồi đi theo chỉ dẫn. May mà chỉ có đường đất loằng ngoằng, còn tính theo đường chim bay và lối bộ hành từ bãi xe xuống rạp thì khoảng cách rất chi là ôkê-la.

(3)

Mà hay lắm nhá, đậu xe ở đâu thì nhân dân vẫn cứ phải xếp hàng theo một cách rất chi là dân chủ. Thế nên có chuyện khối bà con vung thẻ tín dụng để chạy xe đường thẳng xong thì cuối cùng vẫn cứ là chen vai sát cánh cùng những người yêu cái sự free - thực ra thì phí đậu xe đã nằm trong tiền vé rồi - tạo thành một hàng dài tính ra đôi trăm mét. 

Tôi thấy kiểm tra an ninh ở Saratoga có chút phiền phức, nhưng lần nay ở Hartford thì quá là đi qua cửa an ninh sân bay. Không biết bao nhiêu cái túi, cái ô, chai nước bị tống tiễn vô cái thùng rác đại bự với nhiều vẻ mặt tiếc rẻ của các chủ nhân ông của chúng. 

(4)

Buổi diễn bắt đầu đúng giờ. Với opening act dài lê thê hơn ba giờ đồng hồ và ba nhóm nhạc khác nhau, hai nhóm đầu tiên thuộc dạng "mầm non", còn nhóm thứ ba thì danh tiếng đủ coi là rạng ngời. 

Tôi bấm dạ mong thời gian trôi qua thật nhanh chán rồi thì quay sang thực hành một quan sát xã hội học về đám đông khán giả. Phần lớn là người già. Trẻ có thì thường là dị. Tôi thích thú nhìn các bà bác, bà nội bà ngoại mặc áo hai dây, chân đi ủng và đầu đội mũ cao bồi thôn; rồi nữa là phong cách bô-hê-miêng dài thượt thượt. Chẳng cứ phái nữ mà phái nam, ăn mặc kiểu cách hay bình thường, khối vị cứ gọi là đung đưa rung lắc liên hồi. Nhìn ngộ và đáng yêu lắm, vì họ rất tự nhiên. 

đến đúng giờ thì là dư lày
Chỉ có khoảng 5% khán giả giống chúng tôi, tức là đến đúng giờ. Còn lại thì cứ gọi là lúc túc, lục tục cho tới phần trình diễn của ông già Dylan. Thời điểm đó, rạp kín đặc, và bãi cỏ ngoài trời cũng khó tìm ra một khoảng trống.

(5)

Sân khấu chuẩn bị cho Bob Dylan tối om om với hai nhánh đèn trang trí nhìn giống như hai các gạc hươu. Bí ẩn. Huyền bí. Và khó hiểu.

Bùm. Phần diễn bắt đầu. Qua hai màn hình lớn, chúng tôi có thể nhìn thấy chóp mũ của vị danh ca. Không rõ là mũ cao-bồi hay mũ của áo hoodie, túm lại không phải là đầu trần.

Và cho tới khi phần diễn kết thúc, không một ai trong đám đông khán giả nhìn thấy Dylan. Không ít người ngơ ngơ ngác ngác. Một bà lắm mồm ngồi sau lưng tôi vô cùng bức xúc, tự hỏi đây là Dylan thật hay là Dylan giả. Còn tôi thì cười hic hic trêu bạn đồng hành cứ như là scam ý nhể.

(6)

Sân khấu lại nhấp nhô một tiểu đội kỹ thuật viên chuẩn bị cho phần diễn của Willie Nelson. Một tấm trướng lớn Outlaw 2025 được hạ, hai bên cánh cũng được treo lên mấy tấm màn. 

Không chỉ riêng tôi mà xung quanh bắt đầu rộ lên bàn tán, chả nhẽ đến Nelson cũng là giấu mặt.

Sau một hồi chuẩn bị, phần diễn cuối cùng bắt đầu. Với hai màn hình to trình chiếu một ông Nelson ở tầm tuổi trên dưới 60, với hình ảnh người vô gia cư, người nhập cư... rồi cờ Mỹ, rồi bà cầm đuốc, rất chi là chính trị. Không chỉ riêng tôi mà xung quanh lại thêm một làn sóng âm thanh, chả nhẽ Nelson hát sau tấm màn.

(7)

Ơn Giời, sau bài hát mở màn thì mấy tấm trướng đều được kéo lên. Phông bạt sân khấu là quốc kỳ Mỹ khổng lồ. Ông ca sĩ tuổi ngoài 90 xem ra vẫn thật là phong độ, bất chấp việc cứ chốc lát lại lấy khăn lau mặt và cầm cốc nhấp một ngụm không rõ là thứ nước gì.

Tôi chẳng hiểu mô tê gì về mấy món nhạc bờ-lu, căn-tờ-ri và/hay rộc này, đại khái là cũng rất tự nhiên mà hết gật gà gật gù thì là giật đùng đùng theo tiết tấu âm thanh trên sân khấu. Cùng dãy với chúng tôi, có một ông bác công khai hút cỏ, một tay lập loè đầu thuốc, một tay đỡ cái lon chẳng rõ bia hay nước ga to bổ chảng, người lắc lư như trúng tà. Còn ngay sau lưng tôi là một ông bác khác liên hồi gào tướng I love you, Willie hoặc không là rống lên hát cùng ông cụ già. 

(8)

Buổi diễn kết thúc với cuồn cuộn sóng âm vỗ tay và hò reo. Ông già Willie từ từ tung xuống đám khán giả kề sân khấu ba món khăn, băng-đô và gì đó tôi không rõ là khăn lau mặt hay khăn buộc cổ tay. Màn hình chớp nhoáng hình ảnh một bà bác cỡ U-60 nhưng ăn mặc nhí nhoảnh hơn cả gái trăng rằm, tay giơ cao tấm biển hôm nay là sinh nhật tôi, ơi hỡi Willie xin hãy ký tên vào mũ của tôi. Không rõ, điều ước đó có được đáp ứng không. 

Chúng tôi về đến nhà, coi đồng hồ đã là gần 1 giờ sáng. Tôi mệt bã người, nhưng nghĩ đến mấy bác đến từ Úc Châu và Thuỵ Điển, rồi bà con từ mấy bang khác lọ mọ đường xa tới tận Hartford để nghe nhạc thì thấy mình vẫn còn may mắn chán. Thêm nữa, tôi có một bữa trưa ngon, hoan hỉ là đã có thể thêm một gạch đầu dòng trong danh sách chuyên thử Nashville hot chicken mỗi khi có dịp đi loanh quanh.

xem ra cụ 92 phong độ hơn ông 84 :-)

Outlaw Music Festival 2025 - Hartford, CT

ở Black Eyed Sally's

Hartford

vẫn là Black Eyed Sally's

lần thứ n thử Nashville hot chicken
vẫn chưa đủ cay như mong đợi

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2025

về một kế hoạch tiêu tiền

Từ mấy hôm nay, ông lão nhà ta hơn một lần thì thào về chuyện giải xổ số đang chạm ngưỡng nào. Tôi nhớ, lúc đầu là hơn một tỷ đồng tiền Mỹ, sau rồi bò dần dần và đến hôm qua, khi chúng tôi dừng ở trạm xăng trên đường về nhà biển, con số hiện lên ở bảng hiệu phía trước cửa hàng tiện lợi là hơn một tỷ tám.

Không phải là những kẻ máu mê cờ bạc, từ hồi dịch cúm Tàu hoành hành tới giờ, chúng tôi thi thoảng lại mua vé số, giống như là giải trí và có trò bông lơn tám nhảm. Không tính đôi ba bận "trúng" vài đồng tiền lẻ, lão Tiên sinh đích thực là một người Mỹ ái quốc có tinh thần mua vé số "kiến thiết"... [cái gì và cho ai thì không ai hay :-)].

Chính vì thế, khi tiếp tục hành trình, tôi đinh ninh trong túi áo ông đang nằm im mấy tờ vé số. Và thế là tôi bắt đầu nhảm nhí bàn xuôi tính ngược chuyện gì xảy ra "nếu chúng mình trúng số".

Bạn đồng hành nói, sẽ chi năm trăm triệu Mỹ kim ủng hộ chiến dịch bầu cử của ứng viên ông thích. Tôi thì bảo, mình sẽ để một trăm ngàn tiền mặt trong xe ô tô, rồi chạy xe trên Route 11 trứ danh với cửa sổ mở toang, đảm bảo chẳng mấy chốc truyền thông sẽ ồn ào về cơn mưa tiền. 

Nhảm nhí một hồi, tôi hỏi ông bên cạnh, rằng lần này ông mua mấy tờ vé. Câu trả lời thật bất ngờ, lần này tui đâu có mua.

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2025

cà-phê hồng / cà-phê ủ lạnh vị mâm xôi - raspberry cream cold brew

Từ một trò nghịch trong bếp hoá thành tôi có cà-phê ủ lạnh ngon và vui vẻ.

raspberry cream cold brew
cà-phê "hồng" :-)

(1)

Ngẫm robusta của Sử Quán Roastery - với ghi chú xuất xứ Chiềng Bôm (Thuận Châu, Sơn La, Việt Nam) và vị dứa, mít, chanh leo, choco.

Chocolate raspberry của Shellburne Falls Coffee Roasters 100% arabica.

Pleasant morning buzz 100% arabica túi to đùng và chắc nịch của 365 Whole Foods Market.

Ba loại hạt lượng ngang nhau được trộn lại với nhau. Xay roẹt một cái rồi ngâm nước, ủ 24 giờ rồi lọc lấy phần nước café cô đặc.

(2)

Cho vô cối xay mini xíu heavy cream, xíu half & half, xíu đường, roẹt một cái.

Nhẹ nhàng mở nắp cối, điểm vô mấy trái phúc bồn tử cùng mấy hạt muối, roẹt lần thứ hai. 

Thế là xong một kết cấu kem sánh, ngậy dịu và khe khẽ chua.

(3)

Kiếm một cái cốc. Lót đáy cốc bằng một thìa cafe maple syrup. Cho tiếp vô một phần café ủ lạnh. Rồi rất nhiều đá. Rồi kem vị mâm xôi. 

Và thưởng thức!

(4)

Tôi không phải là người hảo thích các thức uống lạnh. Về căn bản, suốt cả mùa hè, tôi uống nước hoặc nóng hoặc ấm. 

Tôi cũng không quá tò mò về cold brew dù nghe nói rất nhiều về nó từ mấy năm nay.

Nhưng khi vô tình nhìn thấy trên mạng nhện một cô chủ bếp mình hâm mộ với hướng dẫn làm món thì tôi dừng lại và tự bảo tại sao không.

Cái tại sao không này không làm tôi thất vọng. 

Còn tiếp tục làm món hay không thì lại là chuyện khác. Vì về căn bản, tôi vẫn thích thức uống ấm và/hoặc nóng hơn :-) 

ngắm vườn rau gia vị đang thành hình

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

đêm ánh sáng

(1)

Hơn 8 giờ tối một chút, chúng tôi xuống núi. Chạy xe được chừng dăm chục mét, bạn đồng hành phát hiện quên từ điện thoại qua đồng hồ [Apple watch] ở nhà. Ông ngó sang tôi và hỏi mà như khẳng định, rằng thì hẳn tôi cũng không mang theo điện thoại. Tôi cười hì hì, tối mò thì có chi mà chụp [hình].

Điểm đến của chúng tôi là đêm ánh sáng, hoạt động văn hoá thường niên xung quanh ngày lễ Labor Day của New Lebanon.

Càng gần tới nơi mà dấu hiệu nào cũng không thấy, ông lão nhà ta càng thì thào lặp đi lặp lại, hy vọng đây không phải là một chuyện đùa. Tôi lại cười hì hì tiếp, tui đoán nhá, ít nhất cũng đủ vui cho bọn trẻ con

Và đúng là bọn nhóc thật vui, thật phấn khích. Mà chẳng riêng chúng, đám người trưởng thành cũng vui, cũng phấn khích. Nhất là mấy bà già, líu ra líu ríu như các hót-gơn Hà thành đi Phủ Tây Hồ ngày rằm tháng Giêng vậy. 

(2)

Lễ hội ánh sáng tổ chức ở giữa đồng. Đường đi được đánh dấu đương nhiên là bởi ánh sáng rồi, thứ ánh sáng lờ mờ, lập loè và ma mị do cái nền nhạc phát ra từ đám cây bụi cao lêu đêu.

Có một cái cây to được hắt sắc xanh mờ ảo. Lại có hai ba tấm phông nền với đủ sắc màu liên tục biến đổi, vừa là để ngắm, lại vừa là để tạo nền cho những ai tinh nghịch giơ tay, thò chân hay nghiêng ngả thân người tạo nên các bóng hình kỳ dị. 

Rồi đột nhiên có một rừng nấm sặc sỡ. Rồi đột nhiên có một rừng mây là các cây dù sắc cầu vồng phát sáng được treo ngược trên một cây giống như là cây táo cổ thụ. 

Tôi nhìn thấy đèn giấy phong cách Nhật bản. Tôi cũng nhìn thấy đèn gấp thổ cẩm nửa Thái nửa Mông mà khách du lịch mấy nước từ Thái Lan qua Việt Nam tới Vân Nam Trung Quốc đều dễ dàng thấy và mua nếu thích. Tôi cũng thấy cả các hình khối phong cách Rothko. Thôi thì đủ cả!

(3)

Rời lễ hội ánh sáng, tôi theo chân ông lão nhà ta sang quán bia quen thuộc của ông. 

Chính là ở mặt tường bên của toà nhà vốn là school house hơn một thế kỷ trước tôi bỗng thấy chuyến đi xuống núi của mình thật đáng.

Hai ba cái ghế sắt xếp chồng lên nhau để đỡ một cái máy chiếu. Cái máy đó phóng lên tường gạch của toà nhà một hình lục lăng với nhân nửa tròn nửa vuông. Xa xa có trăng khuyết và mây mảng trắng mảng đen đan xen nhau lờ mờ sáng. Cùng với cái chóp mái của toà nhà, tất cả tạo nên một cảm giác có chút phần ma mị. Tôi tự nhủ, chỉ thiếu mỗi Kate Bush nữa là đủ.

(4)

Trên đường trở về nhà rừng, ông lão nhà ta nói, giờ tui chỉ nhớ mảng nấm. 

Còn tôi, tôi nhớ bức tường gạch!

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

một con gấu và hai kẻ bỏ trốn

(1)

Ngôn từ thật thần kỳ!

Từ một chuyện hết sức true crime qua đầu lưỡi của tôi trong cuộc trò chuyện với Bố Mẹ tối hôm trước bỗng hoá thành chuyện hài hước phong cách "tam cô lục bà".

(2)

Chuyện bắt đầu từ giờ Bồ Tát xơi cơm trưa ngày trước đó. Sau nửa sáng làm việc ngoài vườn, tôi quay lại nhà chuẩn bị cho bữa trưa muộn. Thời gian nghỉ ngơi của chúng tôi bị quấy nhiễu bởi một tầng âm thanh dài bất tận từ trên không. Thoạt tiên, tôi nghĩ là máy bay quân sự hay cấp cứu chi chi. Nhưng sau gần một giờ mà nhà rừng vẫn được bao phủ bởi tiếng vè vè của máy bay nhỏ kiểu trực thăng thì tôi bắt đầu thì thầm, cứ như là lùng bắt tội phạm ý nhỉ.

Và cái miệng mỏ quạ của tôi thế mà đúng.

Ông lão nhà ta có việc vào thành phố, ông rời nhà được chừng mươi phút thì lộn lại, mặt mày nghiêm trọng. Câu đầu tiên ông nói với tôi là giờ ở yên trong nhà, đóng kỹ cửa. Câu thứ hai là, đưa điện thoại để tui nhập số của Aldo

Aldo là ông hàng xóm nguyên cán bộ toà thị chính Boston đâu như mới nghỉ hưu từ năm ngoái và giờ coi như là thường trú xóm núi. Nhà ông có rừng tiếp giáp với rừng của ông lão nhà ta. Ông và vợ ông, nếu tôi có gặp thì trao đổi bao giờ cũng là hai hoặc ba câu, xin chào, có khoẻ không và đôi khi là thêm trời hôm nay thật đẹp. Tôi còn đang nghi hoặc trong dạ tại sao là Aldo thì bạn đời tay bấm máy miệng giải thích, Aldo biết phải làm gì.

(3)

Hoá ra là ở đường 22 bên NY có một vụ tai nạn nghiêm trọng. Hai người một xe bỏ trốn khỏi hiện trường. Và cảnh sát NY truy tìm họ.

Ông lão nhà ta xuống núi, được nửa đường, ở chỗ ngã ba to phân nhánh lên núi này qua núi nọ thì ông gặp một rừng xe cảnh sát. Ông bảo có một tá xe, một đám người lố nhố và cả chó nghiệp vụ.

Ông hỏi thì được trả lời. Sau đó Aldo xuất hiện, ngoắc tay gọi ông lại giải thích chi tiết hơn. Và hai ông quyết định rằng tôi nếu cần thì gọi Aldo.

(4)

Dặn dò thu xếp xong xuôi, lão Tiên sinh lái xe lên đỉnh núi thông báo cho hàng xóm. Tôi ở im trong nhà, được một lát thì nghe lao xao tiếng người nói cười, tiếng chó sủa, cứ vui như hội làng. 

Sau khoảng một góc tư giờ đồng hồ, tất cả trở nên yên ắng.

Mới đầu, tôi thấy bình thường. Nhưng sau hơn ba giờ đồng hồ tự mình giam mình trong nhà, tôi phát rồ. 

Nhận được điện thoại hỏi thăm của bạn đời, tôi hỏi liền, giờ tôi ra vườn được chưa.

(5)

Cuối chiều, bạn đồng hành trở về. Chúng tôi có kha khá thời gian ngoài trời, tám nhảm chuyện xảy ra lúc đầu chiều.

Lão Tiên sinh kể, xuống núi ông rẽ vào nhà bác hàng xóm thợ điện nước để báo tin phòng hai vợ chồng bác này chưa hay. Nhưng hoá ra ông và hàng xóm trên đỉnh núi là những người cuối cùng biết chuyện. 

Bác gái nhà đó kể, bà vợ ông cựu cai ngục, cũng là cư dân xóm núi, vừa điện thoại nói là nhìn thấy một con gấu khập khiễng đi hướng nhà hai bác, rằng phải báo tin ngay vì sợ con gấu đó bị thương thì khó ở, khó ở thì dễ xúc động, dễ xúc động thì dễ uýnh người. Rồi bác gái than thở, giờ không biết nên sợ gấu hơn hay hai kẻ bốn trốn kia hơn.

Chúng tôi đóng cửa thật kỹ ngay khi trời bắt đầu tối. Và đi ngủ mà không rõ túm lại cảnh sát đã tóm được hai thủ trưởng kia chưa.

(6)

Sang đến hôm sau, từ sớm mai tôi đã thấy cô hàng xóm nhà trên đỉnh núi mặc áo đi mưa vàng choé phong cách Bắc Âu, chân giẫm ủng, tay giữ dây đang bị kéo căng bởi hai con bẹc-giê khổng lồ. Cô thường đi dạo theo lối đường rừng biên giới giữa hai nhà. Bữa nay, không rõ có phải vì tinh thần cảnh giác không mà cô đường đường chính chính đường to rải nhựa mà đi.

Giữa ngày, trong khi chúng tôi đang làm việc ngoài vườn thì bác chủ thầu kiêm thợ săn tay chơi Dave tiện đường đi qua dừng xe lại tán gẫu mấy câu. Ông lão nhà ta yêu bà tám mở miệng câu đầu tiên hỏi bác kia có biết cảnh sát bắt được hay chưa được hai người bỏ trốn. 

Câu trả lời là tui không biết. Và tiếp sau là một chuỗi dài thông tin liên quan, bắt đầu là giới tính một nam một nữ. Hoá ra, hai người bỏ trốn đã từng ở cách chỗ bác Dave đang sửa máy kéo chỉ chừng mươi mét. Hoá ra, camera an ninh của xưởng nơi bác Dave làm việc ghi lại cả hình lẫn tiếng của họ. Rồi bác Dave miêu tả chi tiết áo áo quần quần cùng chuyện một cái túi quần của gã đàn ông cồm cộm lên coi bộ rất chi là khả nghi.

Buổi chiều cùng ngày, ông lão nhà ta đi gặp Judy để tỉa tóc. Khi ông về tới nhà, tôi trêu, hẳn là ông không dại dột nói xấu lãnh tụ - thần tượng của Judy đi. Vì nếu ông nói linh tinh thì Judy sẵn cây kéo có thể khìa cho ông một đường xinh đẹp không phải nhằm vào tóc mà là da thịt. Lão Tiên sinh cười khì khì, Judy nói hai kẻ bỏ trốn kia chắc chắn là bọn nhập cư bất hợp pháp. Ờ, nghe chuẩn phong cách thợ cạo Judy xứ Pittsfield cuồng Chăm vô điều kiện a :-)

(7)

Lại thêm một ngày trôi qua mà chúng tôi không rõ tiến độ truy lùng của cảnh sát.

Chiều hôm qua, bác hàng xóm trên đỉnh núi dừng xe tán gẫu với ông lão nhà ta. Giống như chủ thầu kiêm thợ săn tay chơi Dave, bác này thật thà tui không biết mà không cần thiết phải đẩy cao cái âm mưu thuyết rằng thì là mà bọn bỏ trốn là dân nhập cư bất hợp pháp như Judy.

Nhưng tiếp sau đó thì...! Theo lời bác hàng xóm, Route 22 là con đường nguy hiểm nhất xứ cờ-hoa xét ở phương diện tội phạm ma-tuý. Nó giống như một cái hub từ với muôn ngả đường đi muôn ngả trấn thành thuộc các tiểu bang khác nhau. Nghe bác xong, tôi lại thấy mình bồng bềnh trong thế giới của âm mưu thuyết.

(8)

Đến hôm nay thì chẳng ai nhắc chuyện tội phạm bỏ trốn và cảnh sát truy lùng nữa. Nhận định chung của các chuyên gia bà tám, cư dân xóm núi hay các bác thầu thợ đang làm việc ở xóm núi là hai kẻ kia đã có đồng bọn chạy xe tới rước đi.

Tôi thoải mái mò mẫm ngoài vườn cả ngày. Nhưng thực thà mà nói thì thi thoảng tôi đây cứ gọi là giật mình thon thót bởi âm thanh và chuyển động của gió rừng trượt qua các tầng lá hay bụi cây. Tôi không biết là mình nên sợ gấu hay sợ tội phạm, đơn giản là giật mình đánh hoảng.

Và cứ chập tối là tôi chăm chỉ đóng cửa thật kỹ.