Thứ Hai, 28 tháng 11, 2022

củ cải dầm làm món khai vị: sao cho giòn

(1)

Tôi thô kệch, với món củ cải dầm/củ cải cà la thầu, liên quan đến độ giòn từ trước đến nay bằng kinh nghiệm trực giác của mình luôn cho là chỉ do hai yếu tố quyết định: loại củ cải và muối.

Củ cải tên gọi thế nhưng có dăm bảy đường. Từ củ tháu nhỏ vị cay - tôi hay gọi là củ cải ta - đến giống củ dài to mập mạp và thường là xồm xộp - tôi hay gọi là củ cải lai, sau tôi biết thêm củ cải giống Hàn to như trái dưa gang, rất cứng rất chắc so với củ cải quen thấy ở nhà mình. 

Về muối, củ cải thái lát, bổ miếng dọc hay thái sợi, cứ xóc với muối rồi ru ngủ một giấc, sau nhẹ tay vắt kiệt nước và chế món, gần như trăm phần trăm là giòn. Tôi nói gần như vì đôi khi muối phóng quá tay thành lợi bất cập hại, món vừa mặn chát mà giòn lại chẳng thấy đâu - tai nạn này tôi đã gặp vài lần!

(2)

Tháng trước TL làm bún thang đãi khách. 

Bạn nhỏ Hồng Tâm hiếu kỳ nhìn bát nhỏ đựng củ cải khô dầm ăn kèm tô bún, tôi thấy vậy thì giải thích, đây là món nhà làm, học theo Bà Nội. Khách ăn nếm món và nói, trừ độ chua ra thì món này giống y chang món bên Trung Quốc. 

Rồi tiện trong câu chuyện, bạn nhỏ vừa là giải thích vừa là chia sẻ một mẹo nhỏ để làm món của cải dầm/củ cải cà la thầu làm mau ăn liền: chọn củ cải nhỏ và chỉ lấy phần vỏ củ cải để chế biến. Tôi nghe ú ớ, trước nay mình đều là dùng cái nạo để loại bỏ vỏ củ cải a. Sau mấy giây thì ồ à, ý tứ của ông em là bỏ đi cái phần lõi mềm của củ cải.

củ cải dầm trong set khai vị ở Jade Moon
(3)

Jade Moon trong khay bộ ba món khai vị tôi thấy có củ cải dầm.

Món làm vô cùng khéo, không mặn không ngọt không chua mà hoá ra vị gì cũng tựu thành, có chăng là thoang thoảng, là rất dịu. Thêm nữa là các miếng củ cải giòn, siêu giòn. Nhìn món có vẻ tầm thường, nhưng cho miếng nhỏ rau củ muối đó vô miệng mà xem, tinh tế ngon!

Hồng Tâm chỉ cái đĩa nhỏ bày món củ cải dầm và nói, đây, củ cải này là chỉ lấy phần vỏ! Tôi nghe vậy lần này hiểu tức thì, củ cải này chỉ lấy phần cùi/thịt bên ngoài, còn lõi trong là bỏ a :-)

Vậy là giờ tôi có hẳn 3 cái gạch đầu dòng gọi là mẹo cho món củ cải dầm: 

- loại củ cải (cố gắng tránh xa các bạn củ to xôm xốp, xồm xộp bọng nước)
- dùng muối yêm qua củ cải như là đoạn sơ chế (và nhớ sau đó vắt kiệt để loại bỏ phần nước tiết ra, chớ dùng nước rửa củ cải)
- củ cải chỉ lấy vòng thịt củ bên ngoài (bỏ cái phần lõi đi)

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2022

jade moon

Tôi tự hỏi mồ ma ông sử gia kinh tế viết câu chuyện về một con phố nếu sống lại và được yêu cầu bổ sung một chương cho những diện mạo mới của đường Nam Bộ thì ông sẽ tám chuyện gì. 

Đã lâu tôi không đi qua phố Lê Duẩn, bước chân vào toà nhà vàng bạc bóng loáng lại càng không. Thế nên có chuyện già Lưu ra phủ quan, tối qua con giời đi ăn quán Trung Quốc ở tầng 16 của toà nhà, chạy xe máy một vòng mới xác định được cái cửa hầm gửi xe. 

Quán đúng kiểu Tàu, cứ gọi là sáng choang, bóng loáng. Sau tôi đọc giới thiệu thấy thòi lòi ra chi tiết được quý kiến trúc sư đẳng cấp thế giới kết hợp đông tây kim cổ thì phì cười. Ai khen đẹp và sang tôi không biết, tôi đây thấy mùi tiền mới

Có hai ba món trên bàn tôi đặc biệt thích: canh bào ngư, chim câu quay và đĩa quay-nướng tổng hợp. Còn lại, thật khó nói đâu là ranh giới giữa một nhà hàng được coi là hạng sang với các tiệm quán phổ thông trong thành phố. 

Nhưng nói gì thì nói, tôi nghĩ không tệ nếu có bữa nào muốn mời ai đó tôi yêu quý cùng thưởng thức một bữa đánh chén yên tĩnh và vui vẻ, chọn một phòng riêng ở Jade Moon dứt khoát không phải là một ý tệ. Tất nhiên là cần ba cái mở ngoặc quan trọng, thứ nhất là túi tiền của tôi kêu leng keng báo hiệu sự đầy đủ, thứ hai là có sự hợp cạ giữa các bạn đánh chén với nhau, và thứ ba là khéo léo chút trong việc gọi món.

vụ này có vẻ hay: có không Chinese temple food?

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2022

mứt khế gừng: lần thứ hai làm món

chia quà cho cô hàng xóm cũ
Lần thứ hai tôi làm mứt khế.

Khế vẫn là khế chua, nhưng khác lần đầu tập tành làm món là các trái khế đã chín thì lần này đa phần quả khế nguyên liệu là trái xanh. 

Cũng khác lần đầu làm món, đường được dùng làm mứt lần này là đường phèn. 

Không tính chuyện tôi đong đo đại khái, hay chính xác là chẳng cân đong gì cả, thì các bước làm món đều là theo hướng dẫn của kênh youtube Bếp Việt - mứt khế dẻo chua ngọt.

Tôi không phải là kẻ hám ngọt, loằng ngoằng mấy món mứt kiểu này lại càng không ham. Nhưng hành trình nhỏ từ tham lam bê vác một túi khế chua quà của chị họ ở Bắc Ninh về Hà Nội đến lọ mọ làm món, điều này tôi hoan hỉ.

Thêm nữa, các lát mứt khế xem ra cũng không phải là quá tệ. Có đủ dẻo, dịu chua và ngọt đằm. Tôi đặc biệt thích các sợi gừng trong món mứt này, dẻo ngọt và cay thoang thoảng.





Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2022

tạ ơn solo

Ông lão nhà ta rất chi là vui vẻ :-)

Ông kể nhận được vài lời mời. Nhưng sau hồi tính toán thấy sự đi lại nó loằng ngoằng thì ông vui vui vẻ vẻ với một ngày nấu nướng và đánh chén solo.

Hai năm trước, nấu và ăn của chúng tôi là duo - nhật ký bếp lễ tạ ơn - joy of cooking (1) & nhật ký bếp lễ tạ ơn - joy of cooking (2). Xem ra solo chẳng thua gì duo :-)









rau muống xào chao: ghi chép nhỏ

Note ghi cho món này có trong trang blog nhà từ 2017 - rau muống xào chao. Giờ thêm vài gạch đầu dòng gọi là thêm thắt ý tứ :-)

(1) Ngâm nghê nhà muống

Rau muống lý tưởng nhất là giống muống xanh trắng cọng dài không mềm thõng thượt mà cũng chẳng chắc nịch kiểu Trương Phi. Giống muống đó gọi tên gì tôi chẳng biết, ở chợ người Hoa bên xứ cờ-hoa, tôi thấy mớ rau cứ gọi là dài hơn nửa mét; sang vườn rau nhà Bắc Ninh của Mẹ thì rau không hẳn là dài nhưng đại khái xét đường kết cấu thì đảm bảo đủ mềm, đủ chắc, đủ thanh xuân tươi mới.

Nói vậy có nghĩa là nếu tránh được thì nên bỏ qua mấy bạn muống tím, muống đỏ cọng to xồm xộp hay rau muống cạn trái vụ cứng đanh đanh. Hai bạn đầu là do sắc màu thiếu đẹp, còn bạn sau thì là do cứng quá!

chao trắng bếp Hoa
(2) Thủ thỉ nhà chao

Chợ Hà Nội tôi ngó đông ngó tây từ quầy hàng khô chợ tiểu khu sang giá kệ siêu thị, xem ra thuận tiện trong tầm mắt sản phẩm hàng Việt Nam yêu nước chỉ có nhãn Thuận Phát. Chao trắng đó ăn ngon, đậm đà. Điểm khó chịu duy nhất ở bạn này là lọ nhựa, nhìn lem nhem lếch nhếch. Lâu rồi tôi không mua, có cảm giác như hãng này đã có đổi mới bao bì, cụ thể thế nào thì thực chưa/không rõ.

Có thêm nữa là chao trắng, chao đỏ bếp Hoa, xuất xứ Trung Quốc. Tôi ngu dốt món chữ vuông, đọc trái đọc phải chẳng ra cái chữ cái nghĩa nào, đặt mua gia vị Trung, vừa sợ đồ dzỏm, vừa sợ đồ quá đát [date expiration], nên có mua thì cứ gọi là run lập cập. Lần trước mua hai hũ chao, chao trắng để lâu mà không khui, tôi sợ quá thời hạn sử dụng nên tống khứ. Còn chao đỏ Laoganma, có vẻ ngậy béo hấp dẫn hơn chao Việt Nam nhưng xét về mặt nào đó, tôi không hảo mến bạn này đến mức sống chết em phải xơi Laoganma

Thời gian trước ở Mỹ, tôi rất khoái chí bạn chao xứ Đài. Ngốc không ghi lại cái hình hay cái tên, ai hỏi chao gì, chao nào, tôi trả lời chao ôi, em quên roài.

Mới đây có bạn nhỏ Trung Quốc gửi cho một hũ nhỏ nói là chao quê em. Tôi nhìn qua chắc mẩm đây là món chao xay, tỷ như japanese doubanjiang cứ gọi là đảm bảo xay nhuyễn dạng sauce/paste chứ đâu lộc ngộc như hũ tương tự xưng Tứ Xuyên đến từ Trung Quốc. Đến khi mở lọ lấy chao ra xào rau, à thì ra vẫn là chao miếng. Món chao trắng Quế Lâm này đủ hấp dẫn xét về đường béo ngậy mà đồng thời lại có vị thanh, chứ không gắt gỏng dầu cay như các bạn trong cái hũ đỏ rực Laoganma đồng hương. 

Với chao, cho tới giờ hiểu biết và trải nghiệm của tôi là vậy!

(3) Rau muống nhặt ra sao, chần thế nào

Muống trắng xào chao trên đĩa rau kha khá đồng tiền ở quán Huế là nguyên thân. Muống trắng vườn nhà Bắc Ninh xào chao trắng Quế Lâm do một tay vị chef tay chơi người Trung Quốc qua nhà làm cho chúng tôi cũng là để nguyên thân. Riêng tôi, nếu gặp mớ muống thân béo mập mạp, dù là không cần thiết tôi vẫn cứ gọi là thích chẻ đôi cọng rau. Đừng hỏi tôi tại sao, đơn giản là cái não trạng tôi nó vận hành vậy, nhìn thân rau to thì ngứa ngáy con người và tay sờ soạng chẻ muống.

Rau muống cho món xào nên giữ nhiều hay bỏ nhiều phần lá rau cũng là một chuyện thú vị. Nếu là món nộm/gỏi rau thì đương nhiên là lá rau bị vặt trụi. Nhưng sang món xào, nói chung là tuỳ. Có người cầu kỳ đường thị giác - phải nói ngay là đẹp xấu ở đây đều là theo chủ quan tính ở mỗi người - thì sẽ vặt bỏ kha khá các lá rau. Lại có người bảo làm vậy lãng phí, rau muống trắng lá vốn lơ thơ thì cứ giữ nguyên vậy đi.

Chần qua rau trước khi xào là thao tác hầu như ai cũng biết. Vấn đề là chần lâu chần mau dư-lào. Tôi theo thói quen cho rau vào nồi nước sôi, lật/đảo mau tay để tất cả các cọng rau đều được tắm qua nước nóng thì lấy rau ra liền. Rau đó thường là được tôi dội qua nước lã rồi ngâm tiếp trong nước lạnh. Sau này tôi nhận thấy cái vụ nước đá lạnh kia là thừa thãi. Thực làm rất đơn giản, rau chần xong thì cứ dội nước từ vòi một hồi, gỡ tơi rau ra là được. Hôm trước tôi ngó trộm bạn khách-đầu bếp làm món trong bếp nhà căn hộ, anh chàng này cho rau đã chần vào chậu nước và nhấc lên nhấc xuống liền mấy hồi, tôi gọi vui thế này là giặt rau a.

(4) Rau xào ỷ đường dầu hay mỡ

Bếp người thành phố bây giờ xem ra phổ biến món dầu ăn thực vật. Có những người tôi gặp nếu nghe nói đến mỡ lợn/mỡ heo thì sẽ eo ôi, khiếp! Tôi thấy vậy chỉ cười ở trong lòng. Bạn trẻ nói câu đó, tôi không để ý. Nhưng tuổi tầm tôi hoặc lớn hơn, thực có chút ý vị giả tạo a. Cái thời chỉ có lưng âu mỡ heo trong chạn gỗ với bốn chân được đỡ bởi bốn cái bát mẻ lưng lửng dầu luyn - bảo vệ thức ăn khỏi bọn kiến - tôi luôn nhớ kỹ. Cái thời được bữa cơm rang thuần gạo với mỡ heo, sang hơn chút là điểm thêm vài bạn tóp mỡ, rồi điểm vài giọt nước mắm, tôi cũng luôn nhớ kỹ. Giờ ngoạc miệng ra eo ôi, khiếp nghe cứ như là cầm tấm mút xoá sạch chữ nghĩa trên bảng đen lịch sử một thời. 

Ở trong bếp nhà căn hộ, dầu thực vật chúng tôi có nhiều loại, từ hạt nho ép qua hạnh nhân, óc chó đến mè, đến ô-liu, chưa kể có lúc là hạt cải ép. Nhưng cũng thường xuyên, TL dùng đến bảo bối mỡ heo. Dùng cái bạn cuối cùng này cho mấy món xào, đồ ăn rõ ràng thơm hơn, dậy vị hơn, ngậy hơn. Tất nhiên là tôi không vì thế mà bỏ qua cái chi tiết, dùng bạn này nhiều không thực tốt. 

(5) Đồng hành tỏi và ớt cái chi quan trọng hơn

Ớt có thể thiếu cho món xào, nhưng tỏi dứt khoát không.

Tỏi có thể là bằm nhuyễn, mà có khi lại là thái lát mỏng, hoặc thô tháo hơn nữa là nguyên tép tỏi đã được tách bỏ phần lõi mầm cứ thế dùng phiến dao đập dập. Tuỳ cách làm mà cả vị lẫn hình của đĩa rau bày ra bàn ăn có chút khác biệt nhỏ. Tỷ như với tỏi tép đập dập, xem ra chất vị tỏi trong món xào nổi bật hơn, món ăn đậm đà hơn Tỷ như một đĩa muống xào với những vụn tỏi trắng nhìn đẹp hơn nhiều là các lát tỏi hơi nát do bức nhiệt trong quá trình chế biến. 

Tỏi ngoài phần phi tươi - tức là bóc tỏi, bằm hay thái lát rồi phi dậy thơm trước khi cho rau vào xào - còn có thể được phi khô một phần nhỏ - tức là phi lấy vụn tỏi khô để sau trang điểm cho món thành phẩm. Rau xào xong, đã được cho ra đĩa, tỏi phi khô đó cùng chút ớt tươi bằm được rắc ở giữa đĩa bày, nhìn vui con mắt lắm. Chuyện tỏi phi khô này tôi ghi lại vậy chứ thực không cho là quan trọng. Có tỏi phi khô có chăng gọi là thêm thắt cho vui, rảnh rỗi thì làm thôi.

Quay lại chuyện ớt. Ngoài tiệm, tôi hay thấy có các lát ớt sừng được đưa vô đĩa rau xào, có lẽ chủ yếu là lấy sắc. Trong bếp nhà, tôi chuộng bạn ớt cay truyền thống. Trái ớt đỏ tách bỏ hạt rồi bằm vụn, cho vô chảo xào cùng tỏi hay muộn hơn chút, cho có thể nhiều có thể ít tuỳ vào mức độ ăn cay của mọi người. Rồi cũng là ớt đó bằm vụn, lại có thể đợi rau ra đĩa thì điểm xuyết thêm chút gọi là tăng phần trang trí.

(6) Rau xào chao có cần thức chấm?

Chao thực cấp đủ đậm muối cho món xào. Nhưng với những người thiên về ăn mặn thì xem ra vẫn cần đĩa nước chấm nhỏ bày cạnh món chính muống xào.

Nhẹ nhàng thì là nước tương điểm hỗn hợp tỏi và ớt bằm. Ai nặng lòng với nước mặm đậm vị quê hương thì thay nước tương bằng nước mắm. Ở đây phải ghi thêm là nước mắm có nguy cơ phá huỷ cái vị chủ đạo và đặc trưng của chao. Không phải ngẫu nhiên mà có người nghe chuyện muống xào chao chấm mắm ớt thì phì phì cái miệng. Tôi nghĩ ý kiến này hẳn cũng là có lý. Rau muống xào tỏi không chấm mắm điểm ớt và tỏi bằm thực hạp, nhưng nếu chao đã trở thành điểm nhấn của món xào thì tốt nhất là bái-bai nhà nước mắm :-)

món rau muống xào do khách đến nhà làm
tỏi đập dập - chao Quế Lâm - muống vườn nhà Bắc Ninh
rau muống xào chao do TL làm
muống Đại Ngàn, có thêm ớt và tóp mỡ

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022

bắc ninh 20.11.22

một thông báo nộp tiền - sống ở quê thì rẻ
(1)

Từ giữa tuần, tôi được báo hai cái hẹn. Một là mít-tinh lễ lạt theo kỳ cuộc ở trường đại học, mà việc vắng mặt sẽ bị ghi sổ đen để sau tính điểm trừ thi đua và như vậy ảnh hưởng đến phần thưởng cuối năm kêu ting-ting trong tài khoản. Một nữa là hẹn hò của các bạn cấp I trường Nguyễn Phong Sắc để thăm và chúc mừng các cô giáo cũ.

Tôi đỗi hẹn vì có gặp mặt gia đình ở Bắc Ninh. Khánh Ly nghe vậy hỏi sao không dời ngày lên 19. Ừ thì chính ngày là 19 nhưng rồi vì lý do khách quan nhà tớ phải dời lịch sang 20. Tôi xin đóng góp phần quà thăm cô giáo thì bạn gạt đi. Sau Giang Móm, bạn chí cốt của tôi ở khu tập thể trường Kinh tế ngày xưa, giải thích, hội chúng mình là gặp lần nào đóng góp lần nấy, chứ không có quỹ lớp chi chi. Tôi đã từng tham gia hội nhóm trường cấp I đôi ba bận, gặp lại các cô giáo cũ và các bạn, mà đến quá nửa tôi không nhận ra hoặc không nhớ nổi tên, cảm giác vui và dễ chịu. Khác chúng bạn đại học thường có chút ganh đua về công danh sự nghiệp, tôi nghĩ bạn cũ từ cấp I trèo lên tận trung học nếu có dịp tụ lại với nhau thì tình cảm về căn bản là vô tư và chân thành. Tất nhiên là không tránh chuyện trong hội nhóm đột nhiên xuất hiện một vài câu mời chào thực phẩm chức năng làm từ đậu nành :-)

(2)

Cuộc gặp mặt gia đình ở Bắc Ninh là một sự kiện to nhưng không được tổ chức theo kiểu long trọng. Một sinh hoạt vui vẻ, ấm cúng giữa các thành viên trong nhà cùng hai vị khách từ Hà Nội.

Cả nhà cười nhiều, với đủ kiểu chuyện trên trời dưới bể, từ đông qua tây.

Ông con rể chuẩn bị cả tuần, đến khi bắt điện thoại có hình thì như một con vẹt, Chúc mừng, Chúc mừng.

Thực là oan cho ông. Bạn đời đã cẩn thận hỏi tôi cách nói tiếng Việt lời chúc trọn vẹn, nhưng rất mau bị TL gạt đi vì câu đó quá dài và quá khó trong việc phát âm.

Tôi an ủi, ghi nhận tấm lòng là được a.

(3)

Ở thành phố, tôi nghe sục sôi chuyện trái phiếu, bất động sản. Có trong không khí một bầu ảm đạm mơ hồ. Rất nhiều người nói đến lừa đảo, vô trách nhiệm, câu rút thông đồng... nhưng xem như toàn bộ những câu chuyện này đều có một mẫu số chung là tính không-minh-bạch, và như vậy thì sự thật là gì chẳng ai dám chắc.

Ở nhà quê, tôi lại nhìn thấy một tông màu ảm đạm khác. 

Tỷ như anh họ gần gũi do Covid mà quyết định bỏ giấc mơ định cư Châu Âu, trở lại Việt Nam tái hoà nhập thật mau xét về đường sinh hoạt, nhưng sang đường sinh kế thì ông anh cho tới giờ xem ra vẫn còn đang bế tắc. Câu nói "miệng ăn núi lở" của các cụ xưa xem ra chẳng sai. Anh họ không phải là người tiêu tùng hoang phí, nhưng có những khoản chi tiêu xã-hội "núi lở" đủ làm số tiền giắt lưng quần vài tỷ đồng tiền Việt Nam của ông anh cứ mỗi ngày một co rút lại. 

Nhà quê mới nhưng nếp nghĩ cũ, chuyện đi ăn giỗ - ăn cỗ chỉ vậy thôi cũng đã đủ tốn kém. Lại thêm cái món hội đồng niên, bữa trước tôi hiểu là chỉ dính líu cái vòng "tứ thân phụ mẫu", bữa nay nghe kỹ thì hoá ra một anh em cọc chèo của một đồng niên có sự cũng đủ là lý do để mời mọc đánh chén. Tôi lặp lại câu hỏi, thì giờ mình rút ra hoặc một vài trường hợp cứ mạnh dạn từ chối. Anh họ lặp lại câu trả lời đầy bất lực, đại ý vào rồi thì không ra được, và thêm câu, ở quê nó thế

Lại tỷ như chị họ xa mà gần do Covid và do cả hai thằng con trai không mấy ngoan của mình mà bỏ nghề hàng rong ở Sài Gòn để về quê làm nông. Có hơn tỷ đồng tiết kiệm, chị đưa cho em gái đâu như tám phần trong đó để em gái cho vay nặng lãi, đối tượng là đám cò đất đồng hương, tất cả đều sống ở tỉnh Nam không xa Sài Gòn. Nhà tôi ai cũng nhát, nghe vụ cho vay nặng lãi đó thì đều có ý khuyên chị họ cân nhắc thật kỹ phòng tránh xảy ra sự đáng tiếc mất tiền mất của, sau gần năm thấy chị mặt mày hớn hở nhận lãi thì cũng buông cái lo lắng này. Nhưng giờ, nghe nói đám đồng hương kia, mà trong đó có cả vài ông anh họ khác của TL và tôi, đã mấy tháng trời chẳng bán nổi một vuông đất thì lại hình thành một nỗi lo khác. Lần này không phải là số tiền gốc kia, mà là đoạn thời gian này chị họ coi như mất đi một nguồn thu nhập. 

(4)

Từ mấy năm nay, tôi nghĩ mình đã đổi khác nhiều trong cách nhìn về các sự vật cùng những quan tâm, mong cầu.

Tôi không nghĩ mình sẽ có ngày theo đạo Bụt, nhưng bên cạnh món triết lý nhà Đạo giờ thêm nhà Phật nữa, tôi thấy mỗi ngày một có lý, một gần gũi.

Cuộc sống này, người ta gán cho nó đủ mọi líu lo lý lý luận luận. Nhưng mà rốt cuộc, câu chuyện xem ra vẫn giản dị là biết mình là ai, hoàn cảnh của mình là gì, mình muốn gì và mình có thể hành tác đến đâu. Có rất nhiều chuyện, nhiều thứ nằm ngoài năng lực phán đoán, can thiệp của mình thì mình tốt nhất là đứng ở bên, vui thì ngó một cái, không rảnh thì quay lại chuyên tâm chuyện đời mình. Sống sao cho có chất lượng và an nhiên cái đời sống của mình trong khả năng của mình, thế đã là đủ rồi!

(5)

Ghi lại hai chuyện hài trong chuyến về quê thăm Bố Mẹ.

Ông cụ già hỏi bà cụ già, hình mẫu người chồng lý tưởng của Em là gì (?). Bà cụ già lấy tay che miệng cười, một ông mặc quần bò áo phông cắm thùng. Chuyện này chỉ ai trong ngữ cảnh này mới hiểu. Ông cụ già từ thời trai trẻ đã bị gán cái nhãn "ếch buộc" do cái tạng người gày guộc, chân dài thân ngắn lại cộng cái lưng hơi gù. Người vậy mà mặc quần jean thì rõ là làm mất đi giá trị của cái quần, lại thêm áo t-shirt cắm thùng nữa thì là phơi bày hết nhược điểm hình thể rồi còn gì. Nghe chuyện này, ông cụ già cười sảng khoái, như vậy thì anh yên tâm là Em không phàn nàn gì về [con người] anh. Còn các con gái thì trêu đùa, câu này Bố phải hỏi Mẹ từ hơn 50 năm trước cơ. 

Bạn nhỏ Hồng Tâm người Quế Lâm về góc nhà quê này của tỉnh Bắc Ninh chơi được chúng tôi dẫn đi một đoạn sang nhà anh họ uống nước trà. Trên đường, tôi chỉ trỏ và hỏi, ở nhà quê Trung Quốc nhà xây một hay hai tầng. Bạn này bảo, quê em đều là biệt thự. Choáng!

giàn cà chua mới

em là đậu đỗ

cải ngọt cải cay

một trong các món đá sưu tầm của tôi
giờ lăn lóc góc sân vườn

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2022

lê hấp táo hay táo hấp lê

Bình thường món lê hấp trị ho, thông họng và nhuận giọng có chủ đạo là lê. Sau đó là đá đấm thêm táo đỏ khô, câu kỳ tử, gừng, quế, và đường phèn. Tất cả vô bát, chêm xíu nước và bát được đặt vào xửng hấp, chờ món thành, nguội chút là có thể thưởng thức.

Những ngày này, tôi làm món khác đi, cả trong bố trí nguyên liệu lẫn cách nấu.

- Lê ta một trái với chục quả táo đỏ khô Tân Cương (thay vì tỷ lệ một trái lê cùng hai ba trái táo), một dúm câu kỳ tử, đôi ba thanh quế, đôi ba lát gừng mỏng. Và bỏ qua luôn bạn đường phèn.
- Nguyên liệu được xếp vào bát, bát được xếp vào nồi hấp và đậy điệm bằng một cái đĩa. Bước đầu là hấp khô/hấp cạn, tức là chỉ thuần nguyên liệu chứ không bổ túc nước. 

Các trái táo được khía dọc thân quả thành hai nửa không hẳn rời nhau. Táo khía và lê xắt miếng trong bát sau đoạn hấp khô vẫn nguyên dạng hình nếu nhìn từ bên ngoài, nhưng nhẹ tay động đũa thì hoá ra đã mềm mại rất nhiều. 

Sau bước nấu cạn như thế này, có hai cách nấu nước: 
- Nồi hấp cùng bát hấp bên trong cứ để nguyên trên bếp lúc này đã tắt nhiệt. Tuỳ tính toán thời gian mà sau nửa giờ, một hay hai ba giờ gì đó mà thực hiện thêm đoạn hấp với nước - nhớ là nước nóng.
- Hoặc không tắt bếp, cứ thế chêm nước nóng vào và đun/hấp tiếp. Lặp lại quy trình nước đáy nồi hấp sôi thì chỉnh nhiệt về liu riu, nấu trong khoảng nửa giờ.

Nước cho lượng vừa đủ như mong muốn, lại đậy đĩa che cái bát, đậy vung nồi hấp, bật lửa to chừng nước đáy nồi hấp sôi thì chỉnh lửa về liu riu. Sau khoảng nửa giờ thì tắt bếp, hoặc để món hấp nguội từ từ trong nồi, hoặc bỏ luôn bát ra cho mau nguội.

Nước lê hấp táo, táo hấp lê này uống khi còn ấm là thích nhất. Nước không có ngọt của đường phèn nhưng vẫn dư ngọt ngào của táo cùng câu kỳ tử, thơm phức vị quế, thoang thoảng cay của gừng. Cảm giác tựu thành sau khi thưởng thức thức uống này là ngọt ngào ấm áp.

Tôi xấu tính, không tính quế cùng gừng thì lê tôi bỏ, câu kỳ tử cũng cho qua. Tôi uống nước hấp táo-lê đó, và chén sạch các trái táo mọng mềm. 

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2022

chặt cây

Ở xứ cờ-hoa, địa phương nào tôi không biết, nhưng loanh quanh giữa nhà biển và nhà rừng, tôi chứng kiến không ít chuyện chặt cây. 

Lý do thường là cây đổ bệnh. Thêm nữa là kịch bản một chủ nhà mới quyết định làm cảnh quan mới cho ngôi nhà - thường là nhà to, nhà giàu, và thế là roẹt một cái, đôi ba ngày xe và thợ đến xử lý có khi cả chục hay hơn chục cái cây to trong khuôn viên cũ. 

Chi phí đốn hạ cây, và đi kèm thường là dọn dẹp khôi phục cảnh quan, có phổ xê dịch rộng, có thể chưa đến ngàn đồng tiền Mỹ một cây, mà có thể hơn cả chục ngàn đồng một cây. 

Hôm rồi, bạn đời phải cắn răng cho đốn hạ một cái cây to ở nhà rừng. Không phải vì nó già lão. Chẳng phải vì nó ốm yếu. Mà là vì cái độ nghiêng diệu kỳ của nó, đứng từ đây thì là lãng mạn, nhưng đứng từ kia ngó lại thành hiểm hoạ to rằng thì là mà cây đổ trúng nhà, dù có bảo hiểm thì tường bể, mái sập vẫn cứ là đòi hỏi chi tiêu. 

Ông chủ nhà liên lạc mấy dịch vụ chặt cây. Chỗ thì hống giá cao ngất ngây. Chỗ thì tui đây kín lịch đôi ba tháng tới. Lại có chỗ, tui có thể giảm giá cho ông, nhưng đổi lại ông cho tui vô rừng săn nhá. Lão Tiên sinh phàn nàn, giờ kinh tế khó khăn mà phải chi mấy khoản phát sinh thế này thì nhọc lắm. 

Tôi kể chuyện này cho bà cụ già nhà mình ở Bắc Ninh nghe. Mẹ cười ngất, chẳng như anh họ chạy loăng quăng khắp làng với cái cưa, đốn chặt cây giúp người trong làng, cây gì cũng chơi [chặt] được hết. 

tạm biệt cái cây to

đậu phu ta kho chao đỏ béo laoganma

đậu phụ ta không xuất sắc ngon nhưng thật thà chân phương
chao đỏ Laoganma beo béo
trong nồi đậu phụ kho chao
(1)

Gọi đậu phụ ta ý chỉ đậu phụ tươi mới, nóng hổi hổi vừa ra lò, cả một dải dài, khách đến mua gọi bao nhiêu thì bản tiệm cắt bấy nhiêu. Đậu phụ nhà làm này, cứng không hẳn cứng, mềm chẳng hẳn mềm, thơm hương đậu phụ cũng chẳng phải như mong đợi. Được cái là tiện lợi, cước bộ ra chợ tiểu khu, nhấc mí mắt đã thấy bà đậu phụ, dõng dạc Em cho hai mươi nghìn, tức thì được hẳn bảy bìa đậu, có mà ăn bét nhè :-)

Về chao, tôi thích một nhà xứ Đài, mà giờ tuyệt không nhớ nổi tên. TL bảo, tìm cái hình trên mạng rồi nhờ đặt mua. Tôi trả lời, thì phải có đầu mối tên tuổi nhãn hiệu gì đó thì mới tìm ra chớ. Thời gian sống ở nhà biển, những lần đi siêu thị của người Hoa bên đảo Rhode, tôi đã từng thử chao gầy chao béo, chao trong trắng chao đỏ tươi, từ bếp Hoa sang bếp Đài tới bếp xứ Cảng Thơm, sau một hồi thích nhất là chao đỏ và chao trắng của cái nhà kia xứ Đài. Giờ ở Hà Nội, không có nhiều lựa chọn, chao Việt Nam yêu nước ăn cũng ngon đấy nhưng có phần thô tháo, tôi rờ rẫm thử một hũ chao đỏ/chao béo Laoganma.

Nói vậy, cho món kho này, xuất phát điểm tôi đã chẳng phải là hài lòng lắm về cả hai thành phần nguyên liệu, từ chao qua đậu phụ. Lại thêm nữa là hôm qua, lúc ở chợ, con giời ki-bo không muốn mở ví chi tiền mua trái dứa, về đến nhà ngẫm nghĩ thế nào thì quyết tâm chạy xuống siêu thị dưới nhà tìm dứa, không may là ở đó lại không có. Gia vị kèm món kho do đó chỉ nhõn hai cọng sả dư từ bữa trước khi TL mua hải sản được tặng kèm, lại thêm chút gừng, hành và tỏi vốn được trữ sẵn trong bếp nhà.

(2)

Món làm đơn giản. Chỉ cần kiên nhẫn đợi chờ nồi kho dần rút cạn nước là được.

- Đậu phụ cắt miếng đều rán vàng. Tuỳ tính người mà có thể chín vàng rụm hay chỉ đáo sắc vàng, có thể vàng đều cả sáu mặt hay chỉ cần hai mặt cắt lát. Đậu rán rồi để nguội, chờ tham gia náo nhiệt nồi kho.
- Dùng nồi sứ cho hỗn hợp gừng + hành hương/hành tây + tỏi + sả (thái lát mỏng hay đập dập qua loa) được phi thơm cùng với vài miếng ớt khô Tứ Xuyên - tôi trộm lấy trong túi gia vị chuyên đề lẩu.
- Tắt tạm bếp hoặc hạ nhiệt thật nhỏ, mau tay rải các miếng đậu rán vào nồi, chao đỏ mấy miếng được lấy ra khỏi hũ và dằm nhuyễn rồi bổ túc nước nóng, sao cho vô nồi xâm xấp chạm mặt trên của các miếng đậu. 
- Khởi động lại bếp hoặc gia tăng nhiệt, lại thêm mấy hạt tiêu trắng giã rối, thích đậm có thể thêm vài hạt muối, đun tới sôi thì rút lửa/hạ nhiệt về liu riu.
- Nồi kho không cần đậy nắp, cứ thế để đậu ngấm nước trộn gia vị cùng chao đỏ, chừng nước kho rút cạn kha khá, tạo ra một thứ nước sauce sanh sánh sền sệt thì là ô-kê-la.

(3)

Chúng tôi ăn cháo trắng với đậu phụ kho chao này. 

Các miếng đậu kho không quá đậm mặn, đại khái là vừa vặn béo ngậy của chao, đượm hương gia vị gừng-hành-tỏi-sả cùng tiêu, có cay thoang thoảng kết hợp từ ớt khô tới cay tự tại của chao ngâm lẫn tiêu giã. 

Đậu kho có phần lạt như vậy đối với tôi kẻ hảo mặn xem ra có gây chút khó chịu. Nhưng rất mau, tôi đọc ra được cái sự hài hoà và hợp lý của món kho khiêm tốn đường muối này. Vì đậu kho chao đó, khi gặp cháo trắng vừa xinh ôm ấp, hỗ trợ, làm nổi bật lẫn cho nhau, đậu với cháo và cháo với đậu.

Tôi nghĩ nếu lần sau làm nhắc món này trong bếp nhà căn hộ, tôi sẽ tìm bạn đậu hũ mềm mượt. Còn về chao đỏ, để bớt đi cái sự hơi gắt vị của nó, rất đơn giản là chao lấy ra khỏi hũ dầu ngâm thì nhớ nhẹ tay tráng qua một lượt nước nóng cho ráo dầu. 

rán đậu phụ làm "tài liệu" cho nồi kho

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2022

xăng: 50

(1)

Sáng thứ Bảy vừa rồi, tôi đưa TL đi cơ quan để từ đó trèo xe ô tô công tác tỉnh ngoài. Trên đường, tôi được cô em chỉ dẫn, mua xăng ở Trần Quang Khải ý, không đông đâu.

Tôi chạy xe ra Trần Quang Khải, điểm bán xăng to nhất tôi đã từng thấy ở Hà Nội. Úi Giời, người xe đông vui, hàng lối bò ra cả lòng đường. Chịu!

Xe chạy theo con đường gá sành sứ bong tróc không ít chỗ và không ít chỗ khai mù, qua điểm xăng Hàng Bún, tôi ngó một cái. Từ đường bên này nghển sang đường bên kia, hình như đông. Thôi, bỏ!

Về Thuỵ Khuê, điểm xăng gần dốc La-pho, vẫn như mấy hôm trước, tôi thấy cảnh vài nhân viên châu đầu ngồi ở chính tâm của hai dãy cột đổ xăng. Bộ dạng không khác mấy một chiếu bài bạc vào giờ nghỉ trưa ở mấy chốn công trường.

Vẫn là Thuỵ Khuê, điểm dốc Tam Đa chưa đến mức ngan ngát người nhưng nhìn mấy hàng xe xiên xẹo đợi chờ, tôi chẳng còn đâu dũng khí xông pha. Bỏ nốt!

Suốt hai ngày cuối tuần, tôi ôm cái nỗi lo lắng âm ỉ, rằng thì là mà xăng xe mình đã gần cạn, làm thế nào để sang tuần còn phải đi chợ, đi chữa bệnh, tuốt tuột đều cần chạy xe a.

chuyện xăng lên Tuổi trẻ cười
(2)

Thứ Hai đầu tuần, con giời quyết chí xông pha, nghiến răng kèn kẹt giờ đông mấy, nghẽn mấy cũng đợi, cũng chờ. 

Nghĩ hồi trước khi đi, thay vì chạy xuống Đội Cấn hay men Thuỵ Khuê, lần này tôi quay lại điểm đổ xăng quen đầu đường Hoàng Quốc Việt.

Hai hàng người chạy xe máy chờ đến lượt. Giữa cây xăng và cơ quan năng lượng hạt nhân nguyên tử gì đó có một dây chăng tạm bợ với tờ thông báo, đây là lối vào cơ quan.

Tôi chờ đâu một phần tư góc giờ đồng hồ thì tới lượt. Mọi chuyện nhẹ nhàng, thuận lợi. Dãy bên tôi đứng cũng như dãy trước mặt đều là hàng đôi. Khách lịch sự cứ theo lượt mỗi người mỗi hàng mà tiến xe, mở nắp bình, thanh toán. Không giống cảnh lộn xộn đầu xe này húc đuôi xe kia như ở Thuỵ Khuê hay Hàng Bún vì người quá đông.

Tôi rời điểm bán xăng, thở phào một cái.

Mà hay nhá, cũng trong ngày hôm qua, trên đường đi chợ về khi ngang cây xăng dốc Tam Đa, tôi thấy dù đông nhưng khách xe máy cũng chỉ chừng hơn đôi chục người. Còn đến chiều, phải ra khỏi nhà cho buổi trị liệu, đường đi tôi thấy cây xăng Đốc Ngữ-Đội Nhân đâu chỉ dăm bảy khách, đường về cây xăng quân đội cuối Đội Cấn đã mở cửa trở lại và khách cũng chỉ chừng mươi người.

(3)

TA kể chuyện nước Pháp hết trợ giá xăng, xăng tăng giá và phản ứng tức thời của khối người là đổ đầy bình. 

Nhân dân kêu nheo nhéo nhưng kêu gì thì giá cả tăng, lạm phát, khủng hoảng... dường như có vòng đời sinh hoạt, có cái lý lẽ vận hành riêng của chúng.

Thi thoảng tôi nghĩ, tiếc là ngày xưa mình không nghiêm túc học cái món Kinh tế học, để giờ có thể hiểu ra tý chút những sự kiện của ngày. 

Rồi tôi lại nghĩ, dẹp! Học này học nọ làm chi. Chỉ cần ra cửa, dừng xe ở một cây xăng, đếm 123 là ta đến lượt. Mau lẹ mở nắp bồn rồi ngó xăng chạy lên ngấn nắp. Đậy nắp. Chìa tờ 50 ngàn đồng. Và mau lẹ rời đi. Thế là đủ ổn rồi!

Mà thế này liệu có thể coi đã qua cái đận "khủng hoảng" xăng dầu chưa nhể (?)

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2022

rang xôi vò

bữa lửng giữa sáng và trưa: xôi vò rang
(1)

Xôi vò Mẹ làm đặc biệt ngon.

Nhiều năm trước, khi hai cụ già còn chưa chuyển về Bắc Ninh, có bữa một cô hàng xóm qua chơi, trúng điểm thời gian Mẹ đang trộn đỗ cho món xôi vò.

Cô hàng xóm này gốc Chàng Sơn, nhìn bà cụ già làm xôi thì bảo, phải thế mới gọi là xôi vò.

Cái sự phải thế này thích kể dài thì thành dài, mà thích vắn tắt thì thành vắn tắt. Đối với tôi, ngoài các chuẩn gạo ngon, đỗ ngon - túm lại là khâu nguyên liệu, thì tối quan trọng cho việc làm món xôi này là dứt khoát phải đồ xôi hai lượt và dứt khoát không được thiếu mỡ gà. 

Món Mẹ làm hạt xôi đảm bảo ôm ấp vừa đủ đỗ/đậu giã mịn mà lại vẫn độc lập tự do hạt nào ra hạt nấy, mà như người ta vẫn nói là đảm bảo độ tơi. Thìa xôi đưa vôi miệng, chậm rãi thưởng thức, có dẻo của nếp, có bùi của đậu đỗ, có thơm của mỡ gà. 

Mà xôi này ăn không, ngon. Ăn kèm thức mặn, tỷ như giò chả hay thịt gà chi chi trong mâm cỗ, ngon. Và ăn cùng chè - được nấu từ bột sắn dây điểm đỗ đồ nguyên hạt - cũng ngon.

Bình thường, tôi hẳn sẽ nghĩ, xôi đã dính chấp mỡ gà thì sao lại hảo kết duyên với đồ ngọt như bát chè kia. Ấy thế mà hạp. Thanh mượt của chè kèm dẻo thơm của xôi, món kết hợp này ăn vào dịp thu thực thú vị.

(2)

Tôi không hảo ăn mấy món làm từ [gạo] nếp.

Nhưng cũng vẫn tôi đây vẫn có ngoại lệ, đó là món Mẹ làm con gái nếu không phải là đặc biệt thích thú thì cũng là ăn chơi tích cực, ăn chơi vui sướng.

Xôi vò mỗi dịp con về thăm Bố Mẹ, nếu bà cụ già có làm đãi con gái út là TL và kêu tôi ăn thì tôi sẽ bày ra cái bộ dạng, để sau ạ. Nhưng đến lúc quay về Hà Nội, các con luôn nhớ thủ một hộp quà xôi mang cùng làn rau củ về lại thành phố.

(3)

Xôi mới làm đầu ngày trong bếp nhà quê lem nhem dính nhọ nồi của Mẹ đến cuối ngày được chúng tôi mang về lại Hà Nội, cứ thế ăn đảm bảo vẫn ngon mềm tươi mới.

Xôi trong hộp đặt trong tủ mát sang ngày hôm sau, muốn ăn ngon thì tôi có một cách làm và ăn quái đản. Đó là rang xôi.

Rang đây không phải là lửa lớn, chảo gang và tay vá hay đũa đảo cật lực. Rang xôi vò theo lối của tôi là bắc cái chảo đặt lên bếp ở lửa trung bình, đợi thiệt nóng thì cho lượng xôi vừa đủ ăn vô. Mức nhiệt được chỉnh về nhỏ nhất, đãi đều xôi trong chảo, đậy cái vung và thong thả cứ dăm bảy phút thì đảo một lượt. Nước bốc hơi bám vung chảo được gạt gẩy bỏ đi. Nhiều lượt mở vung, đảo xôi, đậy vung... sau khoảng hai chục phút hoặc có khi là nửa giờ đồng hồ, thế là có món xôi vò rang thoạt nghe đanh chắc nhưng rất mau trong khoang miệng, các nụ vị giác gặp lại cảm giác quen thuộc của thảo thơm mềm mượt đúng chất xôi vò.

* Ghi thêm: Rang xôi ở nhiệt thấp thì xôi mềm như vậy; còn bữa nào thô lỗ thích làm khác đi, tôi có thể để lửa lớn, lúc đó món xôi rang lại đem tới cảm giác nhắc nhớ bạn cốm thu :-)

* Note đính chính (bỏ "hành hương") nhân đọc lại 5/2024: tôi "bé cái nhầm", xôi vò không có hành hương :-)

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2022

đan gì, móc chi

(1)

Hôm trước, tôi tần ngần ngó mấy túi kim đan. Có đủ dài ngắn to nhỏ. Nhìn rất hấp dẫn. 

Cuối cùng tôi tự nhủ, không. Vì mua kim đan thì sẽ loằng ngoằng kéo theo việc mua len. Rồi mua len xong lại có thể phải móc hầu bao để mua sách hướng dẫn, hoặc không là tốn một đống thời gian trừng hai con mắt nhìn chị em tác nghiệp trên mạng nhện. 

Tốn tiền và tốn thời gian. Dẹp!

(2)

Chuyện đan là vậy. Sang chuyện móc thì trong nhà căn hộ có khối trò vui. 

Tôi vui vẻ, nhiệt tình móc, tháo, móc... là vì nguyên liệu gần như là sẵn có.

Ngoại trừ một cuộn sợi trắng ghi là xuất xứ Ấn Độ và có vẻ không được se cẩn thận cho lắm vì chỉ mạnh tay chút là có thể cảm nhận bụi bông là tà trước mặt, tôi có sẵn rất nhiều sợi lanh se cùng sợi dù. 

(3)

Có những việc thủ công người ta làm vì đam mê.

Lại có những việc thủ công người ta làm vì đu dây phong trào.

Với tôi, việc móc, tháo rồi lại móc các loại sợi giống như một kênh xả cho những phiền não mơ hồ của ngày.

sợi lanh dư sau khi đã cuộn cho xa quay đầu rồng
bạn đời lo ngài phù thuỷ xứ Phi Châu này phẫn nộ
tôi cười khà khà, vui mà

trước khi là mũ thì là túi đựng quả

được hỏi móc gì, trả lời không biết

à, đây rồi, tui móc cái mũ cho mèo con

đỡ cái lọ gia vị cắm một cành cây
hoặc có thể bao túi gấp đi chợ

cốc nến Ikea nhét vô túi này, thêm cái bút
thành lọ cắm bút

sợi bông xứ Ấn, bụi bông bay là tà

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2022

chuồng gà: lán gà ở đây, nhà gà ở kia

lán gà triền đê quê ngoại

nhà gà của hàng xóm trên núi, có cửa mở ra mở vô tự động
bà chủ nhà mua vì chán cảnh mỗi ngày lò rò đi tìm trứng

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2022

bắc ninh 5.11.22

cái vợt tự chế dùng để bắt bướm trong vườn rau
chứ không phải là vợt châu chấu ngoài đê a
(1)

Trong chuyến đi về quê Ngoại lần này có bà cô bên Nội. 

Mà mục đích chính của chuyến đi là các cháu qua thắp hương nhân ngày giỗ bà bá thân thiết bên Ngoại.

Dù bà cô bên Nội biết bà bá bên Ngoại và dù chị họ của chúng tôi - con gái bà bá - hết mực mời bà cô bên Nội ăn cỗ thì cuối cùng trong nhà vẫn cứ là phân công nhiệm vụ, người ở lại đãi khách người đi ăn cỗ.

(2)

Bữa cơm nhà ba người, hai anh em là Bố và bà cô cùng với tôi, rất mực hài hước.

Bình thường ông cụ già tai kém mắt kém được bà cụ già phục vụ. Con về nhà chơi với Bố Mẹ, ngồi bàn cơm không đến nỗi vục mặt vào ăn nhưng về căn bản là coi như đương nhiên chuyện Bố được Mẹ hỗ trợ. Lần này, tôi mất mấy phút lóng ngóng mới hiểu ra cách thức phối hợp hành động bên bàn ăn.

Tôi nghe Mẹ phàn nàn rằng không ít lần "bắt quả tang" Bố đang rờ rẫm trong bóng tối làm gì đó mà dứt khoát không bật đèn và khi được hỏi tại sao thì ông cụ giải thích, đây là tập cho quen, để đến khi mắt mũi tệ hơn thì không bị bỡ ngỡ. Chuyện nghe vừa có chút buồn lẫn buồn cười. Con gái an ủi Mẹ, thôi thì cứ để Bố thoải mái. Quan trọng là đồ đạc đảm bảo đặt để đúng trật tự quen thuộc là được.

(3)

Chuyến đi này, tôi và TL tranh thủ thời gian các ông bà già lai rai tám chuyện từ chủ đề thành phố tới nhà quê thì rủ nhau đạp xe men theo một đoạn đường dưới đê. 

Quê mình phát triển, mấy năm trước có mốt xây nhà hai ba tầng có tum, có mái tròn kiểu đền thờ Islam giáo thì giờ đã chuyển thành nhà mái Thái một tầng rưỡi với mái ngói xếp lớp. 

Đi lòng vòng một hồi trong làng trước khi ra đường ven đê, tôi phát hiện giờ có thêm mốt mới là cổng vào nhà, cứ phải là hoành tráng với mái ngói che điệu đà. 

Có những góc trong làng đem lại cho tôi ấn tượng đang ở một khu nào đó của Hà Nội, không hẳn giống nhà giàu mới phô trương nhưng đảm bảo là đủ nhà vườn cùng cổng đẹp phủ cây leo hai bên tường hông, sân nhà không thiếu cây cảnh đa dạng và phong phú này nọ. 

Nếu có điểm đáng tiếc theo chủ quan mắt nhìn của tôi thì đó là nhà với nhà chưa đến độ san sát tường chạm tường và rặt sân bê-tông không một bóng cây xanh như cảnh vài làng nghề ở Hà Tây cũ nhưng đã kịp bắt nhịp xu hướng đất chật người đông phân lô bán nền nhà giống nhà, phong cách giống phong cách. 

(4)

Tôi hỏi thăm tình hình chùa và ao chùa, hay chính xác hơn là ao làng đang được ngấp nghé hoá phép thành ao chùa. Mẹ nhận xét, các già giờ gõ mõ đã chuẩn chỉnh hơn nhiều, không còn giống tiếng băm rau lợn nữa. Còn anh họ có nhà nhìn ra ao thì phấn chấn, tương lai tươi sáng ở ngay trước mắt, chẳng mấy chốc ao làng sẽ hoá ao chùa và nhà chùa sẽ thả sen, và thế là anh họ tha hồ ngó sen. Hy vọng là tương lai này ở không quá xa, và nhất là chuyện ao làng-ao chùa không trở thành một phiên bản của đếm thúng vỏ chai.

(5)

Nhà anh họ đang ở vốn là của Ông Bà Ngoại. Về nguyên tắc, bà cụ già nhà chúng tôi cùng bà bá đang ốm nặng ở một tỉnh xứ Nam có phần thừa kế. Chuyện ở quê là con gái đi lấy chồng tầm tuổi Mẹ và Bá chẳng ai nghĩ đến cái món này. Còn mồ ma Ông Ngoại, một người siêu trọng nam khinh nữ, thì lại càng chẳng phải bàn tính chuyện này.

Anh họ có hai người em gái, đều lấy chồng ở trấn huyện cách nhà không xa. Ở tuổi của họ, vấn đề thừa kế đương nhiên là đương nhiên. Được cái hai chị họ cùng chồng của họ nhất trí cao độ rằng thì là mà họ không tơ tưởng phần nhà của ông bà cha mẹ. Hai chị họ như vậy là ký xoẹt miếng giấy, 

Còn lại một mối phải giải quyết là mẹ đẻ của hai chị họ, tức kế mẫu của anh họ, dù qua đời cách đây đã nhiều năm thì theo luật bà cụ thân sinh là bác gái có quyền hưởng một phần nhà đất. Một bà cụ già tám chín chục tuổi sống ở Hưng Yên có món thừa kế ở một xó nhà quê tỉnh Bắc Ninh vì con gái gả xa quá cố của mình. Chuyện nghe lạ nhưng mà đúng vậy. May là nhà ngoại-kế-mẫu rất chi là thân thích, giấy tờ cũng được ký xoẹt.

Tưởng chuyện đã xong, anh họ lên xã làm giấy tờ nhà đất để chân chính đứng tên thì cán bộ xã bảo, chỉ được sổ đỏ sổ hồng cho diện tích nhà ba trăm mét vuông, còn mấy trăm mét vườn thì gọi là đất 50 năm. 

Ơ kìa, nhà bên này của cô chú tui - tức hai cụ già nhà chúng tôi - vừa mới làm lại giấy tờ cả nhà và vườn đều ô-kê-la hết mà. Đem cái sự so sánh đó ra để thắc mắc thì anh họ được giải thích, chuyện này liên quan đến cách làm giấy tờ từ/của ông chủ nhà cũ - người đã bán lại nhà đất cho hai cụ già nhà chúng tôi. Ông này có hai nhiệm kỳ làm ông nghị quốc gia, tinh khôn thượng thừa nên chuyện giấy tờ chặt chẽ hẳn cũng không đáng ngạc nhiên đi. Còn nhà của Ông Ngoại, tức Ông Nội của anh họ, thì cứ tự nhiên đê vỡ thì thuận theo phân chia của hợp tác xã mà vào ở, nào ai có để ý săm xoi giấy tờ từ cái đời thưở nào a.

Nghe nói anh họ đang "đấu tranh". Nghe nói cán bộ xã đang "lừng khừng" vì ở đây mấy chuyện đúng sai có không dứt khoát không phải là rõ ràng, ông bà xã sợ trách nhiệm sau này nên cứ chọn hướng giải quyết an toàn nhất cho họ. Giờ họ lại phải bòng thêm một nỗi lo là nhân dân cáu đi tìm thầy kiện thì không khéo hoá thành cán bộ dốt, cán bộ nhũng nhiễu. Làm cán bộ kể ra khó a.

(6)

Chuyện về các anh chị họ gần gần của chúng tôi nghe kể cả năm cũng chẳng thiếu. Và chuyện nào cũng dư dả tiếng cười.

Cháu giúp cô chú giải quyết việc nhà. Hai ông bà già đi lại không thuận tiện, ỷ được vào cháu mà xong việc thì có phần quà cám ơn cháu. Vòng vo đi tới đi lui, cháu cuối cùng cũng nhận cái phong bì. Tưởng chuyện thế là xong, đến ngày có tiệc giỗ được tổ chức ở nhà một cháu khác gọi Bố Mẹ chúng tôi là chú dì thì cháu họ nhận quà khoe loạn với cháu họ chủ nhà. Chị họ tức thì, thế dì cho bao nhiêu. TL kể chuyện này cho tôi với nhận xét, buồn cười nhỉ. Tôi nghĩ nếu là mình vài năm trước, hẳn sẽ có chút bực, hẳn sẽ bảo anh họ sao mà thô tháo. Nhưng giờ thì tôi cũng hì hì, anh chị họ mình vui tính thế, thực bụng dạ cũng chẳng có ý tứ xa xôi gì đâu. 

Lại có anh họ khác nhìn thấy bà cụ già nhà chúng tôi sang nhà anh họ thân cận nhờ làm khung cho cái vợt thì hỏi dì làm để làm gì. Bà dì vui tính, để tao ra đê bắt châu chấu về rang ăn chơi. Tôi nghe chuyện đến đoạn này đã lăn nửa người khỏi ghế, Mẹ lại trêu đùa anh họ rồi. Đấy là tôi biết tính bà cụ già, còn anh họ kia không biết thì hoá thành phi thường nghiêm túc "mắng" bà dì một chặp. Đại ý rằng thì là mà già rồi còn dại, đi loạng quạng ra đê ngã ra thì sao, làm con cái khổ. Bà dì bị cháu giáo huấn vậy thì vội giải thích, tao đùa mày thôi, làm vợt là để bắt bướm trong vườn rau. Ông cháu tức thì dừng lời, bảo dì làm cháu sợ hết vía. 

Chuyện anh chị họ nói với nhau hay dì cháu đối thoại nghe thô thô tháo tháo vậy nhưng chân thật cái tình người. Còn hơn khối người thành phố mặt hoa da phấn lễ nghĩa chỉn chu đầy mình nhưng lời là lời, chỉ được cái lấp lánh bề mặt chứ ý tứ quan tâm thực thế nào nào có ai dò ra được. Tôi nghĩ mình đã dần dần quen cái sự thô tháo quê mình như vậy. 

(7)

Sau bữa giỗ-cỗ trưa, vợ chồng chị họ qua nhà chúng tôi chơi. Chị họ giày cao gót đỏ chót, nguyên một cây trắng phau áo vét quần tây ống rộng làm tôi liên hệ đến nhân vật cô hầu phòng khách sạn mượn tạm đồ bà khách giàu do cô đào Jennifer Lopez thủ vai.

Chị họ kể đầu tư cho con trai hơn trăm triệu đồng tiền để luyện thi ai-eo, giờ bài làm thử tính ra mới được cỡ 5.5 điểm. Vì thế mà giờ anh chị tiếp tục kiên trì đầu tư, với hy vọng thằng bé mau khá khẩm. Anh chị hy vọng một lộ trình cho thằng bé là học tốt cái đại học trong nước rồi sau đó ra nước ngoài cho biết đó biết đây và trở về với cái bằng mát-xờ-tơ. Thằng cháu này chầm chậm nhưng xem ra còn đỡ đáng  lo hơn con bé em gái. 

TL có ấn tượng không mấy tốt về con nhóc này, kiểu như nghĩ nó ỷ bố mẹ giàu mà kiêu. Nhưng bữa rồi nghe chị họ kể về đứa cháu gái thì TL đã có kết luận mới, rằng thì là mà cháu gái này hẳn là đã tu-đắc-đạo.

Chuyện là con nhóc học không dốt không giỏi, thờ ơ với tất cả mọi thứ, bảo làm nó làm, nhưng hỏi nó có thích có ham mê không thì nó dứt khoát nói không. Buổi sáng bố mẹ quên cho tiền ăn sáng thì nó nhịn, không nhắc cũng chẳng kêu gào trách cứ. Nó đi học đúng lớp mẹ nó dạy, mẹ nó thấy nó bò ra bàn, hỏi ra thì chẳng phải buồn ngủ chẳng phải buồn chán mà nó vốn là thế. Mẹ nó lại hỏi có hiểu bài không, nó bảo tức thì không hiểu nhưng từ từ thì hiểu ra. 

Tôi tò mò, thế nó có chơi tíc-tốc, có thích thần tượng Trung-Hàn chi chi không. Chị họ bảo không. 

Đơn giản, theo lời chị họ, là nó tưng tửng, là nó lười, là nó nhạt nhẽo không mùi không vị, thờ ơ với hết thảy mọi thứ trên đời. 

Với mô tả thế thì rõ ràng là nó tu tiên tu đạo ngay trong cõi thế tục này rồi còn gì. Mà đứa cháu gái này nếu là ở tuổi 20 thì hẳn TL và tôi sẽ nhất trí cao độ, đây là một phiên bản Việt của thế hệ nằm dzuỗi - tang ping đi :-)))

(8)

Ở quê nhiều người dù tuổi tính ra chưa già nhưng đã sâu sắc sống chậm, ề à lề thói sinh hoạt kiểu các cụ xưa. 

Nghe nói giờ bùng nổ cái một tham gia hội nhóm đoàn thể nhân dân tự tổ chức, tức là ngoài khuôn khổ ông bà mặt trận quốc doanh. Tỷ như anh họ thân cận mới đây đã ghi danh vào một cái hội đồng niên ở làng.

Chuyện hay ho của những sự tham gia này có nhiều, nhưng bất tiện kể ra cũng lắm. Tỷ như từ ngày tham gia hội nhóm, ông anh tốn kha khá quỹ thời gian cho những chuyến thăm hỏi "tứ thân phụ mẫu" của các thành viên trong hội. TL nghe anh họ phàn nàn thì mở lời ra sáng kiến đánh roẹt, xin ra khỏi hội là xong. Anh họ thủng thẳng, ở quê mình nó không thế.

Còn một sự không tốt lắm của việc tham gia hội nhóm đoàn thế nhân dân kiểu này, lần này là theo quan sát của bà cụ già nhà chúng tôi chứ không phải là từ nhận xét của chính bản thân anh họ, đó là việc tụ tập rượu chè. 

Nghe nói các hội rất chịu khó ra đình sinh hoạt, mà sinh hoạt thì có thêm món rượu. Anh họ vốn là người chỉn chu, giờ chưa đến mức là sâu rượu nhưng là người thích uống rượu, thích thịt chó thì rõ mười mươi rồi. Chuyện này đương nhiên là ông anh chẳng phàn nàn, nhưng chị dâu họ hẳn chẳng mấy vui. Còn bà cô, tức Mẹ của chúng tôi, thì có chủ đề vĩnh cửu để mà thi thoảng lại kêu ca tý chút về thằng cháu nhà mình.

chợ quê

nhà có người đi Nam, đã qua tay nhiều "nhà đầu tư" mới
nguyên chủ ly hương vĩnh viễn
cứ thế bỏ lại sau lưng nguyên cả ban thờ, giường tủ chiếu chăn 

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2022

xăng: năm chục can hai lít, mua nào

(1)

Chiều thứ Sáu tuần trước, tôi chạy xe lòng vòng tìm chỗ đổ xăng. Điểm căng bạt thông báo, chỉ phục vụ nội bộ, à trạm xăng quân đội a. Điểm lại có một ông đội mũ cối ngồi ghế đẩu nhựa rách nát tay vẫy ngang vẫy dọc kiểu con mèo tài lộc, thực là để báo hiệu cho bọn xe hai bánh bốn bánh đỡ mất công vào rồi lại phải ra liền.

Ở cây xăng dốc Hàng Bún, người dắt xe máy chờ đến lượt đông như nêm cối, hàng lối nhìn chẳng ra dạng hình. Tôi vừa khởi cơn ngao ngán, còn chưa quyết định đi hay ở thì phát hiện thù lù ngay cạnh chỗ mình dừng xe có một hảo hán xăm trổ đầy mình đang chờ một bà đổ xăng vào xe Zoomer. Tôi hỏi như đùa bà kia, xăng A95 hả chị gái ơi, xăng nhà bác có đảm bảo xịn không đấy. Bà kia chưa trả lời thì tay Zoomer đã hướng tôi làm một tràng, chị ơi đổ bà này cho nhanh, em nói thật với chị chứ tiền mấy đồng chẳng đáng, mình làm thế này cho được việc, phải tội em chỉ sợ mấy bà này pha xăng với cái gì thì hỏng hết máy [xe] của mình. Rồi anh chàng chìa chìa cái điện thoại hướng bà kia, đây bà cho tôi số điện thoại để có gì còn gọi điện. Tôi cười rũ, hùa theo, đúng rồi, phải thế rồi cần thì mình còn "Thu Cúc đi kiện" nhỉ.

Xong cái màn trêu đùa, tôi ngoác tay, một can chị gái nhá. Bà kia mau le băng qua đường, rồi lại mau lẹ quay trở lại với liền bốn cái can nước xanh xanh. Bà đổ xăng cho xe của tôi, tôi thủ sẵn tờ tiền 50 ngàn đồng, không thêm bớt một lời, kẻ bán người mua phối hợp vô cùng nhịp nhàng và ăn ý. 

Mà sau tôi liền có khách mới, đứng ngay trước trạm xăng chính thức mà mua xăng phi chính quy. Khách mua xăng tiếp tục đổ đến, liền có cảnh hài hước, bọn mua xăng lậu trong đó có tôi đây phải loay hoay một chặp mới thoát được khỏi đám đông. 

Tôi đi tiếp, để lại đằng sau bà bán xăng đang hô to, năm chục [ngàn đồng cho một] can hai lít, mua nào mà run run nghĩ, đúng là tiền không còn là vấn đề. Chỉ e... xăng đểu thì xe mình toi. Ú à :-)

(2)

Có đến liền ba tuần tôi cứ hỏi phải chăng mình "ngẫn", khi mà xung quanh ai cũng nhất trí, tui đây vẫn mua xăng bình thường mà.

Sau đó thì báo chí chính thống bắt đầu phong thanh, đại ý là ở Hà Nội có hiện tượng "găm" hàng, bán "nhỏ giọt".

Chiều thứ Sáu vừa rồi, chuyện với tôi không còn là cây xăng đóng cửa, cây xăng dừng bán, cây xăng xếp hàng nêm cối. Chuyện đã thành là có xăng vỉa hè, có xăng cục gạch, có xăng phi chính quy, có xăng chợ đen, có xăng lậu...

(3)

Mà cách đây ba tuần, bữa tôi phàn nàn chuyện khó khăn mua xăng, bạn đời hỏi ngay một câu, Việt Nam hết ngoại tệ à (?)

Nghe câu hỏi đó, tôi ú ớ trả lời không biết. 

Mấy hôm nay để ý, tôi nghe ra không chỉ thuyết ông nhà nước hết xèng mua xăng mà còn thêm cả một đống âm mưu rằng thì là mà nội bộ thượng tầng kiến trúc choảng nhau, ruồi muỗi nhân dân chịu trận (?)

Chả biết âm mưu khỉ gió gì và thực giả chuyện là dư lào, thì có một sự thật là xếp hàng mua xăng thực mệt.

Và một sự thật nữa là cái cơ quan cùng những cá nhân có trách nhiệm về vấn đề xăng dầu xứ ta xem ra còn "điềm đạm" lắm. Dân cáu cứ cáu, quan lải nhải vấn đề cục bộ cứ tiếp tục cái đít-cua của mình. 

(4)

Mà về chuyện xăng còn mấy ý hài nữa.

Tỷ như TL từ đôi ba tuần này lầm bầm hay là mình mua cái xe đạp để phòng khủng hoảng xăng dầu thì còn có phương tiện đi làm. Hay có lúc cô em lại thì thào sặc mùi âm mưu thuyết, làm thế này [gây khan hiếm xăng dầu] để đẩy mạnh tiêu thụ xe điện.

Tỷ như ngài bộ chủ quản kia chuyên gia đánh võng chữ nghĩa cùng loanh quanh ý tứ thời gian trước một mực thiếu xăng cục bộ, rồi đòi ý tứ này nọ trong việc thông tin chuyện xăng dầu, rồi nữa thay vì giải quyết cái sự thiếu xăng thì lại tập trung xử lý cái chai cái lọ, tức vụ mua/bán xăng dầu qua/bằng thùng can chai... bị dân "chởi" thì ngài vội thanh minh thanh nga... trong khi xăng vẫn khó mua "cục bộ".

Tỷ như đường Hà Nội-Bắc Ninh, các cây xăng lưa thưa đôi khách hoặc có khi là vắng teo. Thực khác xa cảnh treo biển báo không phục vụ hay khách nhích từng bước chờ tới lượt được phục vụ ở nội đô Hà Nội.

Lại tỷ như bạn lái xe quen cứ nhấn đi nhấn lại, Miền Nam thế chứ Hà Nội các ông ý không để vậy được đâu. 

Tôi chẳng dư cái lạc quan tinh thần mình đây là thủ đô. Chỉ biết có một thực tế trước mắt là phiền chết đi được cái chuyện xăng xe này. Và bắt đầu lo nghĩ, bữa sau mua xăng ngoài liệu có nguy dính xăng pha không nhể. 

Còn về cái Chỉ thị số 09 kia, thôi thì đó là việc ngài bộ ngồi xe công vụ và làm việc trong phòng máy lạnh a.