Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

tạm biệt tháng 9

(1)

Nhà lại rỉ nước. Lần này với qui mô lớn và mức độ nghiêm trọng hơn so với mấy lần cuối vừa rồi.

Điều làm tôi bất ngờ cuối sáng hôm nay, khi mắt mũi vẫn còn tẹp nhèm vì chưa ra khởi cơn buồn ngủ, là nhìn thấy cái vệt nước chạy dài dọc theo sảnh ngoài và ra tới tận mép cổng, tâm trạng vẫn cứ là ở trạng thái statu quo đi.

Lúc đó, trong tích tắc, tôi nghĩ, chắc là do mê ngủ. Nhưng sau màn cafe sáng, ngồi an ở bậu cửa phía Bắc nhìn ngó vườn, đọc linh tinh lang tang mấy thứ, tôi nghĩ lại vẫn chẳng thấy chút phiền não và cáu giận nào. Cái sự ngạc nhiên bất chợt kia cuối cùng được giải thích là, tôi đã lên thêm một cấp về năng lực tự-yên-tĩnh-lại.

(2)

Tôi sợ nước và ghét nước. Nực cười là cuộc sống của tôi từ gần ba mươi năm nay bị ám bởi nước. Nhà mới dọn vào tràn ngập nắng, thoáng đãng, khô ráo được vài năm thì ông bác tầng hai cưới vợ mới và một trong những việc đầu tiên tân nương ra tay là cải tạo cái nhà tắm và bếp. Kết quả, ám ảnh tường thấm và nước rò bắt đầu. Nhà trên sau mấy đời chủ cộng với nhà dưới say sưa sửa chữa không biết bao bận, cuối cùng chịu thua cái mái trên tầng năm bị ngấm và tạo hiệu ứng lan truyền, chịu thua mấy nhà trên gác ý thức kém, chuyển sang sống vui với nước.

Tường ngấm thì lau, lâu lâu sơn quét, lâu lâu nữa đập ra bôi trát lại. Nhưng nước bị ngậm và chảy theo các mạch của bê tông đóng khối thì ôi thôi, haiz toàn tập.

Tôi thậm chí bắt đầu nghĩ đến, với chút tán thưởng bản thân là mình thật thông minh, việc đi tìm ai đó giúp khoan chọc và đặt một hệ thống ống đón và dẫn nước. Biến cái sảnh dài thành một tác phẩm sắp đặt luôn.

(3)

Tôi chưa ra khỏi cơn chuếch choáng sau cuộc gặp ngắn kiểu chộp giật với người yêu dấu.

Hai gã đàn ông bước xuống từ cái xe đen sì, bệ vệ và khoa trương chuẩn phong cách xứ cờ hoa. Tôi thiếu nước dụi mắt vì ngạc nhiên.

Thằng bé-người hâm mộ gầy hơn bất cứ tay nghiện lão làng nào tôi đã từng biết. Còn người yêu dấu của tôi, giống như một ông quản lý nhà băng từ trên trời rơi xuống. Giải thích của tay thứ nhất, bận rộn thu xếp di dân. Giải thích của tay thứ hai, xuống máy bay phải đi gặp mặt ăn tối cho case mới luôn.

Trong thời gian của ngày, không ngày nào tôi không nghĩ để dành chuyện này chuyện nọ để khi nào nói chuyện điện thoại hay gặp mặt bạn thì sẽ kể. Nhưng người ở trước mặt thì tôi ú ớ, sau chuyển thành cười khì khì.

Cuộc sống mấy năm rồi của tôi có nhiều thay đổi. Tôi biết ơn bạn tốt kiêm thầy hướng đạo này của mình. Giống như một cái thùng rác, có thể kiên nhẫn hứng đủ thứ cà ràm điên khùng của tôi, không phán xét, không khuyên bảo trực tiếp nhưng khéo léo gợi ý vài điểm trọng tâm mà phải một thời gian sau tôi mới tiêu hóa hết ý nghĩa của chúng. Với tôi, thế là đủ, thế là quá tốt.

(4)

Trong một tuần, tôi nghe hai chuyện di dân, một về những người tôi không quen biết, một từ miệng thằng bé mà tổng số lần tôi gặp nó còn chưa bằng số ngón tay trên hai bàn tay.

Tôi hỏi nó, tại sao đi. Rồi đùa tiếp, đừng nói là vì bức xúc này nọ kiểu mấy thằng cha mồm to đấy nhá.

Nó cười cười bảo, vợ em muốn. Rồi nữa, cho bọn trẻ con. Mà bọn trẻ con là ai chứ, một đứa nhóc mới già một tuổi.

Lúc chúng tôi chia tay, nó bảo, em phá cũng đủ rồi, giờ muốn sống chậm.

Cái sống chậm này của nó, tôi nghĩ là đích thực. Và thực thà mà nói, tôi có chút ghen tỵ với nó, điều kiện bày ra một đống dư để thực hành.

(5)

Giữa chuyện con nhóc-nhân tài mới nổi và thằng bé-người hâm mộ, cùng một ý sống chậm nhưng hình dung và hành trình theo đuổi quả khác xa một trời một vực.

Còn tôi ở đâu?

Cho hiện tại, tất cả tập trung vào tiếp tục làm mọi thứ trở nên nhẹ nhõm. Tức là lần lượt thanh lý các món nợ. Tức là tiếp tục sự nghiệp decluttering vĩ đại. Tức là học cách sống chung trong hòa bình và vui vẻ với những thứ tôi hiện đang có. Tức là chú ý hơn đến những thứ tôi bôi trát, mang vác trên người và tống vào dạ dày.

(6)

Sau một hồi lên cơn với đám đồ vải, giờ dự án crazy happy minimalism của tôi tập trung vào nâng cao kỷ-luật-tính.

Nghe rất oách!

Mà kết quả ban đầu coi như không tệ đi :-)

Từ gần hai tuần nay, sau bữa tối, dù là quá 10 giờ đêm, vẫn có đửa dở hơi đứng ngoan trong bếp chăm chú rửa bát, lau chùi sạch sẽ và gọn gàng trước khi bắt đầu cơn ác mộng mất ngủ.

Bữa trưa, ăn ngoài với bạn hay linh tinh lang tang tùy hứng ở nhà, nghiêm túc hay đại khái, dù thế nào đều được duy trì đều đặn và thành nếp.

Badie chăm chỉ mỗi ngày một ít.

Bài luận thứ nhất đến trưa hôm qua đã xong hoàn toàn phần kết luận với một cảm giác đắc thắng đạt thành tựu vô cùng ầm ĩ, vô cùng khẩn trương.

(7)

Nhiều người khi chạm đến chuyện luận án khuyên tôi, không được cầu toàn.

Phản ứng của tôi thường là lảng sang chuyện khác và trong đầu thì lẩm bẩm, cầu toàn cái quái gì, lười và tắc tịt thì có.

Nhưng đến trưa hôm qua, khi đóng file bài luận, tôi biết, cầu toàn là có thật, và là theo một nghĩa chẳng vui vẻ dễ chịu gì.

Chính xác, cầu toàn cộng với dốt nát và lười biếng.

Giờ biết thế rồi thì giải-nút-gấp thôi!

(8)

Tôi mới phát hiện ra, khi tâm trạng bắt đầu có nguy cơ ngả sang màu xám, khi mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên tồi tệ, thì nghe Mano Solo, duỗi chân ngồi thềm cửa phía Bắc nhìn ngắm cái sân vườn thiếu sự chăm sóc - tất nhiên là khi trời không mưa - uống trà kì môn và xem sách của Choi Kab-soo.

Cho hiện tại, đó là một cứu rỗi tuyệt vời cho cái psy lộn xộn và ngớ ngẩn của tôi!

(9)

D đẩy cái hộp xanh ra, thái độ giống như cậu bé mới lớn ngượng nghịu ấp úng, anh vội nên chỉ tìm được cái này cho cưng.

Tôi luôn nhạo báng cái đám người kêu decaf sau bữa tối ngoài tiệm.

Nhưng giờ tôi có gì, bữa sáng biến thành bữa trưa, và cốc cafe thứ hai của ngày đích thực là chay.

(10)

Sau hai ba ngày tính toán lên xuống rồi chát chít với chủ nợ, tôi gia hạn thẻ phòng tập.

Cân nặng ổn định xung quanh ngưỡng 64, so với 71 kí lô hoành tráng ngày tôi lần đầu tiên thò mặt ra chỗ đó thì xem ra mọi chuyện là tốt.

Tôi đã không còn quan tâm đến kế hoạch giảm cân từng bước của mình. Ở tình trạng hiện tại, với các cử động của cơ thể và quần áo mang trên người, tôi có cảm giác thoải mái. Với tôi, thế là rất tốt và việc cần làm là duy trì nó.

bữa sáng chuyển nhà sang giờ trưa

thuốc giải-psy

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

salad ức gà với ceasar salad dressing rút gọn

Chuyện bắt đầu ở tiệm Thành Long. Tôi chỉ chọn cái này lấy cái nọ, rồi đứng chờ mấy cô đứng quầy xếp đồ vào túi và thanh toán. Về nhà mới nhận ra, mình gọi phần gà lọc xương có da thì các cô cho miếng thịt ức-giảm béo hoành tráng. Than phiền với TL, nó bảo muốn ăn ceasar salad.

Tôi lười tìm mấy cuốn bảo bối sách nấu ăn, gõ cửa bác gúc-gù xem nước xốt trộn salad làm thế nào thì ra vô thiên lủng kết quả. Đọc nhanh mấy công thức thì cười nham nhở, chanh vàng, anchovy, và cả Worcestershire sauce nữa, có phải cứ nhảy phắt ra chợ tiểu khu hay sang siêu thị bên kia con đường to là có đâu. TL lại gật gù ra chiều, thiếu thì làm kiểu thiếu. Vậy thì làm.

Công thức ceasar salad dressing, bị tôi làm cho sứt mẻ xiên xẹo, tham khảo lần này là từ trang once upon a chef 😂 - chi tiết cụ thể ở đây
bữa trưa nghiêm túc phi thường

Món làm ra cả tôi và TL hỉ hả bảo nhau, được. TL mang đến cơ quan cho bữa trưa thì đồng nghiệp cũng kêu được. 

- Ức gà ướp mấy loại lá gia vị khô (thyme, oregano, marjoram, tarragon), tiêu xay và dầu olive để qua đêm, sau rán không cần dầu mỡ chi, để lửa vừa và đậy vung, thịt chín tới, thơm gia vị và mềm.
- Rau xà lách mua ở Vinmart gọi là xà lách ngọt, ăn mềm và ngọt, thay cho bạn romaine lettuce theo công thức gốc.
- Dressing rút gọn gồm: mayonaise, mù tạt Dijon, phô mai sợi bào parmesan, nước cốt chanh xanh và tỏi bằm.

Cả buổi sáng đánh vật với bài luận, trưa đánh chén phần salad TL để dành cho, chiều con giời cao hứng đi tìm bọn nguyên liệu thiếu.

Kết quả tối về có lọ cá ngâm dầu, có chanh vàng. Còn cái Worcestershire sauce thì thế quái nào đầu óc lơ mơ lại quên mất.

Đợi ngày kia hẹn hò với HĐ thì sẽ mua tiếp để cuối tuần sẽ nướng thêm bánh mỳ khô rồi làm món ceasar salad đích thực chuẩn chỉnh theo công thức 😂😂 😂 

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

sức khỏe tài chính cá nhân (2) - pantofola d'oro

pantofola d'oro nhưng không phải cho đá banh nhá :-)
Tôi nhìn nó/chúng, và bắt đầu có một chuỗi hình dung. Buổi tối, trời mát, đi ra ngoài gặp bạn. Điệu đà chút với đôi giày cao và yên tâm trong lòng rằng ánh sáng nhân tạo của đêm sẽ làm nhạt đi cái lưng gù và đủ vấn đề về ngoại hình khác. Rồi nữa, nó/chúng mới đơn giản mà cũng nữ tính làm sao, ít nhất đối với tôi, kẻ luôn lòng khòng và huỳnh huỵch :-(

Pantofola d’Oro cao 7cm, cổ điển, size đặt một đằng hàng về một nẻo. Con giời thứ nhất nhận hàng, nhìn tắp lự ra vấn đề, chụp ảnh báo con giời thứ hai. Con giời thứ hai còn đang say nắng, vin vào cái thông tin đặt hàng của mình, bảo không sao đâu, không sao đâu. Đến lúc nó/chúng ở trước mặt, haiz, tôi đâu có thể đẽo gọt đôi chân của mình :-/

Ngắm bạn ý, các bạn ý một đận thời gian, giờ để riêng để tặng người phù hợp.

Coi như đi tong một cơ hội quét chút phấn son tính nữ. Và cũng là đặt thêm một khóa chốt cho cái đoạn thời gian dài chi tiêu phóng túng, vô tội vạ kia. Đó còn là chưa kể, đi ra ngoài ăn tối với bạn, một năm thì được mấy lần, còn nữa kẻ đối diện thường mang bộ dạng quá một gã lang thang vô gia cư, thế thì giày cao giày thấp để làm gì cơ chứ.

Bỏ đi một món đồ nhưng lại ngoạc miệng ra cười. Vậy coi tôi đủ xứng là đệ của dòng tu tư duy tích cực, nhể :-)))

Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

tép tươi rang khô

Tôi hỏi TL, con này gọi là tôm hay tép. Nó bảo, tép.

Nhớ mấy năm trước tôi hay la cà bên khoa Sử, có bữa đầu chiều ngồi ké văn phòng khoa xin chén trà, nghe các bạn đồng nghiệp tranh luận về chuyện gọi tên, con tôm hay con tép. Hồi đó, trong đầu óc của tôi, con tép là cái con bé tý xíu, thân mong manh như cái đầu móc thả câu của mấy tay a-ma-tơ đốt thời gian bên mép hồ công cộng, cái con mà thi thoảng Mẹ vẫn mua để làm món mắm tép ra thành phẩm sắc đỏ au au. Còn bất kể cỡ gì, cứ to từ cỡ que xiên nướng thịt ngoài chợ trở lên thì gọi là tôm tuốt.

Thế nhưng sau cái màn tranh cãi kia thì tôi có hình dung mới về con tôm con tép, theo kiểu tương đối luận văn hóa :-) Túm lại, về căn bản cái giống nho nhỏ kêu tép, to hơn chút kêu tôm; còn kỹ càng hơn mà nói thì tùy vùng đất, tùy nơi chốn, tùy khuôn văn hóa và ngôn ngữ mà có chỗ gọi tôm có chỗ kêu tép cho cái bọn be bé xinh xinh.

Ngày cuối tuần tôi theo thói bù đắp cơn mất ngủ đêm trước, nằm đo cái sập đến cận giờ Bồ Tát xơi cơm. Tỉnh giấc cũng vừa vặn được đánh chén bữa trưa TL làm. Xong bữa, tôi thấy nó "giải trí" với một chảo tôm nhỏ rang khô và cây kéo. Việc nó làm, tích cực thì gọi là đàn bà đảm và khéo cộng thêm kiên nhẫn đầy mình, xỏ xiên thì gọi là dở hơi và rỗi hơi: lụi cụi cắt tỉa đám râu ria của bọn tôm.

tép tươi rang khô hai lửa
TL giải thích mới mua được mớ tép, nửa kí lô hết tám mươi ngàn đồng tiền. Tép tươi ráu ở chợ, nhìn thích thì mua liền tay. Tép được rửa kĩ càng, sạch sẽ thì để ráo nước. Sau ướp với chủ là bột gia vị, còn lại thêm tí xíu nước mắm, để riêng chừng hai giờ đồng hồ.

Cái chảo sâu lòng được bắc lên bếp lửa to làm nóng, sau cho tép vào, chốc lát ngả màu hồng đỏ và bắt đầu tiết nước, trạng thái của sôi, thì hạ lửa liu riu kiên nhẫn chờ cho tép khô cong. Để nguội rồi có cái màn cắt tỉa râu ria kia, để món cuối cùng không đâm chọc lung tung giận hơn khoang miệng và cái lưỡi.

Công đoạn cắt tỉa xong, tép cho vào hộp thủy tinh đựng thức ăn giữ trong ngăn mát tủ lạnh. Đến bữa muốn ăn thì bắc chảo láng xíu dầu ăn cho đủ lượng tép vừa bữa ấy, cùng chút đường nâu - nhiều ít tùy đầu lưỡi và thói quen mỗi người - đảo đều cho ngấm vị béo và ngọt, rồi cuối cùng là chút hành tươi lấy màu mè. Có thể thêm vụn ớt khô hay tiêu xay tùy sở thích. TL không cho hai bạn cuối này.

Con tép thành phẩm đậm vừa vặn, ngon ngọt và thơm, giòn chắc, ăn với cơm để nguội chút kèm món rau muống luộc dấm chanh. Món con nhà nghèo, đơn giản vậy, làm chạy bay cả cái nồi cơm điện khi nấu cầu kỳ chịu khó cắc bụp mỗi khi cái lẫy báo chín nhảy lên thì lại đè tay ấn xuống để cho một tầng cháy giòn từ từ bao nồi.

Mới nghe tám mươi ngàn đồng cho túi tép tưởng đắt, nhưng chia đều ra cho bốn phần thức ăn mặn bốn bữa cơm, rẻ và lành! Nếu có điểm dở thì là phải lách cách tỉa tót và sau nữa là mỗi bữa lại một lần bắc chảo làm món chốt. Ngẫm ra, gọi là món tép tươi rang khô hai lửa chắc cũng được đi :-)

đàn bà, đàn ông, và duyên phận

Tôi đi ăn trưa ké ở Ngô Dining. Thức ăn ổn nhưng phục vụ bữa trưa dở ẹc, thua xa dịch vụ giờ ăn tối.

Bù lại cho cái màn thưởng thức đồ ăn không như mong đợi thì được nghe chuyện miễn phí về cuộc đời, về một cặp đôi rạn nứt khi cả hai nhân vật nữ và nam đều thò một chân vào ngưỡng tuổi 50.

Con bé kể chuyện là em chồng của nhân vật nữ.

(1)

Nó bảo, đôi đó trước cưới đã từng tưởng tan nhưng chị dâu tương lai dọa tự vẫn nên anh trai cưới, bất chấp bà mẹ trong nhà đã phản đối dữ dội vì có dự cảm không tốt, bất chấp chuyện đi coi thầy bói đã được phán một câu, rằng lấy xong cô này thì sự nghiệp của anh trai coi như đi xuống.

Xem ra đời người đàn ông không xấu đi lắm trong suốt nhiều năm vì cả anh và chị đều thăng thăng tiến tiến dài bước trong thế giới của kim tiền. Anh hỗ trợ chị, thậm chí còn lui bước đóng vai đàn-ông-tề-gia để vợ khẳng định tên tuổi trong thế giới tài chính.

Nhưng rồi chị lên kế hoạch từ bao giờ không rõ, ngày đẹp trời đưa ra yêu cầu chia tay, đồng nghĩa với một tương lai gần là đưa hai con sang Bắc Mỹ định cư.

Ông anh trai kia, ở tuổi 48, với cái ego của thằng đàn ông, coi như "mất trắng".

(2)

Nó kể, thủ tục đang dùng dằng, anh trai nó cả một thời gian dài vẫn mong níu kéo vì tương lai của con. Nhưng vợ dứt khoát rồi. Nhà vợ cũng xúm vào khuyên rũ.

(3)

Tôi không hỏi bao đồng, nhưng hiểu cái sự "mất trắng" kia chẳng liên quan quái gì đến tiền bạc hay đảm bảo phúc lợi, an sinh sau này.

Mất ở đây liên quan đến thất bại trong hôn nhân, đến không-còn-cơ-hội hồi phục trong sự nghiệp, và ác mộng không có cơ hội ở sát cạnh nâng đỡ các con trưởng thành.

(4)

Con bé kể, bà cô trong nhà chép miệng, có lẽ kiếp trước cháu trai nhà mình nợ người đàn bà kia nhiều quá nên giờ mới đến đận này, trả nợ mãi chưa xong.

(5)

Con bé nói, xưa nay anh trai dụng tâm, dùng quan hệ của mình để giúp vợ thăng tiến, dẫn dắt đưa vợ từng bước tiến xa, tiến dài trên con đường sự nghiệp, cưng chiều vợ đến độ còn dừng công việc cả năm ròng làm bảo mẫu kiêm quản gia trong và cho chính gia đình mình, vợ ốm đau thì dốc lòng dốc sức tận tụy chăm sóc.

Giờ chị dâu đương nhiệm và tương lai là cựu-chị dâu bỏ anh trai trơ khấc.

(6)

Con bé lại kể, nó là em dâu nên còn có cái nhãn dán đó mà còn có một quan hệ với người phụ nữ kia.

Còn lại chị dâu chỉ chơi với đám các chị bạn thành danh, thành đạt, quan hệ xã hội chỉ là có vươn lên, và vươn cao hơn.

(7)

Chỉ cách đây đôi ba năm thôi, tôi nghe chuyện như vậy thảo nào cũng nổi máu phán xét, dù cóc biết những người kia là ai, thảo nảo cũng ngoạc miệng ra mà líu lo triết lý về cuộc đời.

(8)

Giờ nghe xong thì ngẫm nghĩ một lát.

(9)

Có lẽ tôi già đi thì đâm ra mơ hồ rồi thành sến sẩm, thích ỷ lại vào duyên phúc, phận số, vay mượn nhân quả nghiệp báo.

Bọn trẻ con ra đời và sống cho đến nay tốt, thế là rất tốt rồi.

Mẹ bọn trẻ cương quyết giũ mà cha bọn trẻ không ngăn nổi, thế thì thay vì cố níu trong đau đớn thì sao không tính toán một phương thức duy trì liên hệ, bồi đắp tình cảm, từ xa cũng được, thuận lý thuận lòng.

Rồi nữa, ông anh kia 48 tuổi, tính ra đời vẫn còn vui mà. Nghe chuyện thấy vẫn còn bao nhiêu hữu hảo tình thân và bạn hữu, đâu có tệ. Lại nữa, chỉ cần bỏ đi cái sức ép, công nhận là nó to, rằng thì đàn ông phải có danh có vị, thì vẫn có thể làm được khối việc chuyên môn hay hay vui vui.

(10)

Tự dưng tôi nhớ đến con nhóc giàu vật vã, so với hoàn cảnh của tôi, mà vẫn than còn chưa có gì và say sưa tự hào mớ trang sức quan hệ xã hội với những đàn ông và đàn bà giỏi giang sang quý và thi thoảng nhớ ra thì chép miệng, lúc nào có điều kiện em sẽ dành nhiều thời gian hơn cho đời sống tâm linh, sẽ sống chậm hơn.

(11)

Kết luận của ngày, bỏ quả là khó và các cụ xưa nay thâm thật, nói cấm có sai, biết thế nào là đủ đây!

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

hanoi pride 2017

Bạn gọi điện, tôi tỉ mỉ kể chuyện này chuyện nọ của tuần trong đó có sự kiện cầu vồng ở Hà Nội. Bạn bảo đi đi rồi kể chuyện nhé.

Thế là đi. Và lần đầu tiên, từ ngày ông đô trưởng cho mở cái vòng tròn đi bộ cuối tuần ở trung tâm thành phố, tôi biết thế nào là phố-đi-bộ-bờ-hồ.

Cảm giác lạ lẫm khi không có còi xe, khi cứ tự nhiên mà rảo bước giữa lòng đường lớn.

Cả trong đám diễu hành lẫn nhân dân giải trí cuối tuần ở quanh hồ, có đủ mọi tạp vị của đời, ở đời.

Phô diễn ồn ào, gồng mình thể hiện đến biểu tỏ tự nhiên và phóng khoáng, tự tin phơi phới cho đến đối cực của nó là khép nép mơ hồ, nhếch nhác cạnh bừng sáng, tôn trọng có mà soi mói miệt thị cũng có.

Rồi có màn tự cười với mình, cuộc đời là thế, thẳng hay không thẳng cũng vậy, vẫn là ngần ấy kiểu loại người, hướng vào trong hay hướng ra ngoài, đúng mực hay bừa bãi, đáng yêu hay độc ác... Còn lại một chuyện của bản thân là mình vẫn cứ là kẻ không hạp với chỗ đông người.

đẹp...

... và yên

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

note cho món bún tươi xào

bún tươi xào dấu chảo teriyaki
Ghi lại để nhớ sau khi làm món bún tươi xào ngẫu hứng nhân cái dấu chảo làm món rán vị teriyaki 😂

Bún mua về nguyên trong túi cứ thế cho vào ngăn mát tủ lạnh vài giờ. Như vậy sợi bún trước khi xào được đảm bảo có độ se nhất định chứ không mềm mại như bún tươi chính gốc.

Các món bún miến phở xào sợi khô cầu kỳ với rau củ và thịt thà thường có khâu xào riêng phần rau, xào riêng phần thịt rồi đến khi cận tắt bếp món xào cuối thì mới cho các thức kèm vào. Với bún tươi, lý tưởng nhất có lẽ là phi các rau củ gia vị - lần này tôi làm là hành khô, tỏi, hành tây và cả chút vụn ớt khô nữa - ngay từ đầu để lúc các sợi bún được dịp ngấm mau, ngấm kỹ gia vị. Còn phần nhân ăn kèm thì để sang bên chứ không cho vào cùng đĩa xào vì dễ làm nát các sợi bún.

Về nhiệt của bếp nấu, lửa để từ vừa tới to, tùy vào lượng bún và kích cỡ của chảo.

Vì là bún tươi thì tất nhiên là chuyển động của tay với cán xào phải thật nhẹ nhàng và khéo léo nhất có thể.

Món được quyết định làm tùy tiện, bếp nhà không sẵn rau củ cho món ghém ăn kèm thì giải pháp mau lẹ là xắt khúc và chẻ dọc mấy cọng hành hoa rồi trộn với dấm nho trắng một lúc để lúc ăn bổ túc chút vị chua dịu.

Và cuối cùng, món bún tươi xào ăn với tương ớt Mễ cay luôn luôn là hạp nhất 😂😂😂

cà ràm sau khi đọc marietta mccarty

Tôi không nhớ rõ đến chi tiết nhưng vẫn có một ý niệm về hoàn cảnh mua nó, Nói chuyện triết bên bàn ăn. Chắc chắn là ở nhà sách Lâm, chắc chắn là lúc đó tôi đã ấn tượng với cái bìa đẹp và cách trình bày các trang sách. Còn lại là một điểm mơ hồ, rốt cuộc tại sao tôi đã mua nó.

Có câu hỏi đó là vì sau một thời gian nằm im trong cái giỏ dưới kệ kê tivi, cuốn sách cũng được tôi lôi ra và ngó nghiêng. Cảm thán tức thời là ngốc thật, mình lại làm thế rồi. Tôi quen thói đọc mấy sách triết kiểu hàn lâm, nghiêm túc phi thường, giờ ngó tới ngó lui và than, cái quái gì thế này. Các thực đơn trong sách còn lâu mới khiến tôi quan tâm. Còn các chủ đề thảo luận/trò chuyện? Có vẻ hay đấy, nhưng liên hệ đến quá nhiều nơi chốn, quá nhiều nhân vật, và bản thân chúng - các chủ đề - tạo nên một phổ quá rộng, từ đó gây cảm giác, ít nhất đối với tôi, rằng đuổi theo sự đọc [sách này] thực là mệt.

Nhưng rồi chuyện lạ nhé, cái lối đọc nhảy cóc, đọc cà ràm, đọc tiện tay vơ sách, lại dẫn tôi đến chỗ vui thích khám phá từng chút một những câu chuyện và cả những gợi ý thú vị. Tôi không thực sự đọc sách như nó là - câu chuyện lớn qua các từ ngữ, mà dùng việc đọc nó để đọc bản thân, ngẫm nghĩ xa thêm chút nữa một tá những bận tâm thường là bất chợt được nghĩ đến để rồi rất mau sau đó là bị rũ bỏ không thương tiếc, theo kiểu sớm nở tối tàn, của chuyến tàu đời sống thường nhật.

Thêm nữa là lóc cóc lật trang thì gặp được cả dãy khuôn mặt quen, không nói đến ông già Aristotle từ đời tám hoánh nào thì hiện đại ít ra có Paulo Freire mà tôi biết qua các trang sách tuyệt vời về giáo dục giải phóng cho những thân phận bị áp bức, rồi bell hooks mà tôi phải đọc rồi chuyển thành đọc với sự thích thú khi theo chủ đề nữ quyền da đen và giới trong giáo dục.

Tôi đã từng liều lĩnh và ngu ngốc cười nhạo cái thứ triết-lý-ngày-thường của ông triết gia đẹp trai Pháp quốc. Lúc đó, Alex chỉ tập bản thảo dày cộp bảo, đúng là so với cái này thì không phải triết học đích thực, nhưng cá chắc là vài năm nữa mày sẽ thay đổi, sẽ thấy cái thứ triết này có giá trị hơn [món triết hàn lâm]. Vài năm ấy hóa ra dài ngoẵng thành hơn hai chục năm. Cuộc sống trở nên đơn giản và nhẹ nhõm hơn. Các suy nghĩ trở nên mạch lạc hơn. Và những bận tâm cũng co rút lại vào những công thức mang dáng dấp của sự tầm thường và nhàm chán, nhưng về bản chất chính là bản dịch của đích-thực-cuộc-sống này.
[Bell Hooks nói, dựa trên kinh nghiệm của riêng cô] phần lớn của những gì chúng ta được dạy về bản chất của tình yêu không có ý nghĩa gì khi ứng dụng vào cuộc sống hàng ngày.[Chúng tôi làm theo phương pháp tình yêu của cô từ con số 0, học cách] pha trộn các nguyên liệu khác nhau - quan tâm, yêu thương, công nhận, kính trọng, tận tụy, tin tưởng cũng như giao tiếp cởi mở và chân thành
* Marietta McCarty, Nói chuyện triết bên bàn ăn, Ngọc Tuấn dịch, Nxb Hồng Đức, 2017

nạc vai rán vị teriyaki

Món làm chơi trong trạng thái đầu óc lơ mơ, nhớ nhớ quên quên song lại lười kiểm tra công thức 😂 

- Nạc vai, phần đầu rồng đảm bảo có phần béo, có phần sần sật
- Nguyên liệu ướp là hỗn hợp tiêu xay, gừng bằm, hành tỏi bằm, đường nâu, mirin, và đương nhiên là xì dầu.

Món ướp để tủ lạnh qua đêm. Lúc rán để lửa nhỏ, đậy vung cái chảo cho chín từ từ, thịt không bị khô và thực mềm.

Tôi thích thái các lát thịt thật mỏng và ăn vã chơi đầu bữa.

chẳng khác gì mấy lát giò chả thái mỏng như lưỡi mèo trong truyện của Dương Thu Hương

cá chép kho giềng sả và lá gừng tươi

Món của TL làm sáng nay. Nó "mắng" tôi vô duyên lấy món của người khác làm. Còn lý lẽ của tôi là công thức ghi lại để nhớ 😂 sau tiếp tục điều chỉnh và phát huy, tại sao không 😂😂😂
trước - ướp cá

Cá kho nồi đất, nguyên liệu bắt đầu tất nhiên là với mấy khúc cá chép béo béo rồi.

Tiếp đó là:
- Giềng thái lát
- Sả xắt khúc đập dập
- Lá gừng lấy từ vườn nhà
- Thịt ba chỉ
- Ớt khô
- Bột gia vị
- Mirin
- Nước hàng chưng lấy màu & mật mía lấy ngọt thay đường nâu
- Tiêu xay
- Chút xíu nước mắm

Bày đặt các bạn nguyên liệu vào cái nồi để bên cho các khúc cá ngấm các bạn nguyên liệu kia. Sau thì kho.

Cá thơm và béo phần bụng vốn có, lại thêm ngậy từ ba chỉ lây sang. Các miếng thịt vừa chắc vừa dẻo.

Món vô cùng hạp với cơm trắng nấu chín thì để hả nóng chút, và thêm nữa là món canh rau muống luộc với nước đánh dấm chua và rau muống chấm luôn với nước kho cá chắt ra.

Người ăn đậm vị có thể để cạnh miếng cá kho chút tiêu xay và ớt. Úi chà, chỉ nghĩ đến đã thấy vui vẻ cái dạ 😂
sau - chờ măm măm

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

huyệt thái uyên và cái sự ăn

Bài học của ngày, hành động ăn bắt đầu không phải với việc thức ăn chui qua miệng rồi từ từ bò qua đống dây loằng ngoằng trong cơ thể mà nó bắt đầu từ trước đó, ăn bằng mắt, bằng mũi, bằng tai - nhìn các sắc màu của những món có thể ăn được, hít hà hương vị từ nồi nấu đang sôi trên bếp cho tới đĩa bày hoàn chỉnh trên mâm, và cả nghe những âm thanh của băm, chặt, thái... :-) Đó là chưa kể ăn bằng sự động chạm, tiếp xúc với đồ vật mà không dứt khoát phải nhét chúng vô bao tử.

Vì thế, có kẻ tuyên bố kiêng ăn, thậm chí dùng cả công thức "tịch cốc", dù là sai toét, nhưng lại loanh quanh cả ngày đi đi lại lại, sờ sờ mó mó thứ này thức khác thì tưởng là không ăn hóa ra vẫn cứ là ăn.

Đi trong thành phố, qua các hàng ăn đường phố từ khu phố cổ một mét vuông vỉa hè là cả một chiếu vàng đến những ngõ ngách sâu tút hút và vòng vo như mê cung trận của Hà Nội còn vương chút mùi hậu chiến kiêm bao cấp, nhìn mấy bà, mấy cô, mấy chị bán mấy món đồ chan mà xem. Phần lớn là tròn trịa, mũm mĩm. Mà càng kiểu quán cũ, qui mô vừa vừa với đám khách quen số lượng cũng vừa vừa, bàn ghế cũ kĩ xập xệ thậm chí là lem nhem dính dớp dầu mỡ, chuyên mở cắc bụp giờ sáng đi làm và tối muộn cho những kẻ ăn đêm, thì càng chắc là bà chủ, cô chủ phốp pháp, hoành tráng. Cho dù không ít người trong số họ trong suốt thời gian của ngày rỉnh rang xì-pa này, dzim nọ, uống cật lực thực phẩm chức năng, ăn lao-cáp hay kiêng ăn theo lối này cách nọ. Có lẽ, lý do chính là ở chỗ họ đã ăn khi ra công chế biến, khi ngày ngày lặp đi lặp lại những thái, chặt, đơm, chan...

stone flower

Tôi nhớ D, nhớ partner đã mất.

Phòng nói chuyện chứa nhỉnh hơn 100 cái đầu người một chút, kiệm về trang trí ở mức cao nhất có thể để tất cả sự tập trung dồn về đúng trọng điểm - nhân vật chính - diễn giả.

Tôi đến nghe chỉ vì vô tình trong bữa trà tối mấy ngày trước đó TL nói đến cuộc diễu hành Hanoi Pride cuối tuần này và sau đó là cuộc gặp Queen of Ireland với lời rủ rê, có đi nghe không.

Có mấy ý gạch đầu dòng liên quan đến tiết mục chị em của tôi được ghi lại, tôi hài lòng. Tôi thích cách câu chuyện diễn ra, tự nhiên, không màu mè, không gượng mình gò ép. Xuất phát điểm là một dự án xã hội, một ý niệm về công bằng-bình đẳng. Chính trị đến sau, đương nhiên là kéo theo đủ loại toan tính, nhưng trước hết trong chuyện này nó là phương tiện cho một cuộc tìm kiếm sự công bằng và tử tế của/trong cộng đồng. Có một chuyện hay ho nữa tôi in lại trong đầu của mình sau buổi tối ngày hôm qua, câu chuyện lộ diện con người đích thực của mình với tự trọng của bản thân, điều làm tôi nhớ công thức học được từ những ngày đầu lọ mọ theo học các lớp tiếng Pháp ở EFEO - cái trình tự thông thường nhìn - hiểu - yêu.

Chuyện ấn tượng cuối cùng, và cũng là ấn tượng nhất của toàn bộ sự kiện là chuỗi hình ảnh kế tiếp ba bạn trẻ đặt câu hỏi cho "nữ hoàng" có eo thon nhỏ xinh và phần tính nữ mà tôi có sống thêm mươi vạn kiếp cũng không luyện thành. Tôi không thực nhớ về các câu hỏi trong chi tiết của chúng, mà là về cách chúng được nói ra, giọng nói và cử động thân thể của người hỏi.

Tôi thấy, giống như trong một bộ phim chậm đầu thế kỷ trước, sự điềm đạm và kiêu ngạo có nền tảng vững chắc không cần phải bỏ sức trình diễn mà cứ thế tự nhiên thể hiện của bạn trẻ thứ nhất; một kiểu kiêu ngạo khác đang trong tôi luyện đi kèm với bí bách với những câu hỏi lửng chờ giải đáp của bạn trẻ thứ hai; và cuối cùng là tự ti - kiêu ngạo của bạn trẻ thứ ba, người mà từ toàn bộ dáng vẻ đến cái tên tự đặt cho mình đều có thể được tính là mang màu sắc "gây hấn" đối với những người kẻ phàm trong thành phố.

Ngày trước M nói về dòng-chảy-sinh-mệnh, về những logic tất yếu trong cử động và lời nói của một kẻ thứ ba nào đấy, tôi cười nhạo nó. Nhưng thời gian trôi, để ý chút, té ra cũng chỉ có ngần ấy kiểu dạng người, dù có là mang vác nhãn hiệu gì đi nữa.

Đối với tôi không có câu hỏi phải trái, đúng sai, tốt xấu. Vấn đề là sự lựa chọn và khi đã chọn rồi thì sống một cách có ý thức. Tất nhiên là trên nền tảng của sự tử tế - thật thà với chính mình và tôn trọng người.

Cà ràm lảnh lót lý lý luận luận là vậy, nhưng thực trong đời chẳng phải là chuyện dễ làm, ít nhất là với bản thân tôi, tự hô hào chậm lại nào nhưng trước mấy món lấp lánh thì chỗ nào đó trong dạ vẫn cứ là tưng tưng thèm khát đi :-/

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

cải thảo muối xổi với củ cải, cà rốt và hành tây

Cho bữa tối làm món kiểu ngẫu hứng, tôi nghĩ đến các tay mỳ dưỡng sinh. Trong bếp đã có sẵn củ cải trắng và cà rốt cùng hành tây cho nồi nước dùng, vậy là đi chợ kiếm thêm chút xương, một tay cải thảo nhỏ và dài ngoẵng cùng một quả bí ngồi. Tôi còn định kiếm bí ngô nhưng trái nào cũng lỡ cỡ nên thôi.
cải thảo muối xổi

Nước ninh có xương phụ họa, còn nhân vật chính vẫn là đám rau củ, mỗi thứ một chút. Cây cải thảo kia tôi chỉ dùng nửa, còn một nửa thì nghĩ nào tiếp tục cái món cải thảo muối xổi kiểu Nhật.

Đắc chí với cái bịch kombu bữa trước mua ở tiệm đồ chay, con giời đi tìm công thức thì nhận ra là không có dưa chuột. Vậy là từ ý định làm tsukemono thì thành dưa cải thảo muối xổi bất quy tắc với phảng phất kiểu bếp Nhật là cái túi zipper 🤔😂

Chuẩn bị
- Cải thảo 4-5 tàu xắt khúc rồi ngâm nước muối chừng 15 phút
- Củ cải trắng xắt khúc chừng 5cm, thái các lát mỏng theo dọc thân, các lát đó tiếp tục được thái thành sợi, sợi nhỏ to tùy ý, quan trọng là bọn chúng đều nhau. Chỗ sợi đó, chừng non bát cơm, đem ngâm nước muối cũng khoảng 15 phút như cải thảo.
- Cà rốt thái sợi, xóc với đường nâu. Lượng cà rốt xấp xỉ củ cải trắng. Để chừng mươi phút.
- Hành tây hai củ tháu, cỡ chừng quả trứng gà, thái sợi rồi xóc với dấm. Giống cà rốt, để bạn ý một chỗ chừng mươi phút.
- Hành lá phần xanh mấy lá xắt khúc.
- Tỏi một củ nhỏ lấy phần tép trắng thái lát mỏng.
- Gừng thái sợi mịn, lượng gừng tương đương tỏi.
- Ớt khô một nhúm nhỏ, tôi dùng ớt xin từ vườn Bắc Ninh, để nguyên cả hạt.

Trộn món và thả vô túi
- Cải thảo, củ cải cho ra vợt để ráo nước, bóp nhẹ tay cho kiệt nước tiếp.
- Kiếm cái tô trộn salad rồi trút các bạn ý vào, cho tiếp cà rốt và hành tây vào sau khi đã nhẹ tay bóp và chắt chỗ nước tiết ra.
- Thả tiếp hành lá, gừng, tỏi, ớt khô rồi bổ túc thêm chút đường và dấm. Lúc tẩy hành tây tôi dùng dấm gạo Tâm Đức hàng Việt Nam yêu nước, còn phần dấm cho sau là Malle nho trắng.
- Trộn đều tất cả với nhau rồi cho vào túi zipper. Để cái túi nằm im chừng nửa giờ, nói điệu là để nhiệt độ phòng 😂, sau đó cho vào tủ lạnh. 

Tối muộn kiểm tra xem ra vui vẻ. Không tính đến cải thảo, món nếm qua xem ra mùi vị chẳng khác biệt món dưa góp muối chua thi thoảng nhà vẫn làm. Tất nhiên là phải mở ngoặc ngay, dưa góp thì các bạn cà rốt, củ cải đều thái to; thêm nữa là các bạn ý được cho vào hũ thủy tinh và nước ngâm ngập 😂 

Cải thảo không rõ do được ngâm qua nước muối hay nương nhờ vị của các bạn rau củ còn lại, hay thậm chí là do ếp-phê của cái túi zipper 🤔, ăn giòn và đậm đà. Tôi vốn chỉ quen món cải thảo kim chi, đã ngấu, còn giờ thì bắt đầu lọ mọ từ tsukemono thành muối xổi bất quy tắc và thấy không phải là tệ. Tôi nghĩ, món này ăn hạp với cơm rang hay bún thịt nướng chi chi, đại loại thế 🥕

Note bổ sung tối 21/9/2017: Món đánh chén sau một ngày là vừa vặn, tôi thích là không đậm mùi [do ngấu] như kim chi cải thảo thông thường. Cho lần tới, tôi sẽ "chạy qua" hàng cải thảo, và các bạn này sẽ được ngâm nước muối kỹ hơn. Thêm nữa là bớt ớt khô vì lần này cay quá! 

trước khi trộn và cho vô túi

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

cá ở xứ bắc kỳ xưa

Tôi hứa với em Thanh chủ tiệm Indigo sẽ chuyển phần tài liệu về nghề dệt xứ mình được viết bởi các cha cố và giới "phượt thủ" Phương Tây mấy trăm năm trước, nhưng lời hứa dài hơn bất cứ mảnh lanh se nào của phụ nữ Hmong, vì đến giờ cái phần tài liệu tôi tưởng chắc trong tay vẫn đang chơi trò trốn tìm đâu đó.

Trong lúc lục lọi máy tính, tôi thấy nhiều đoạn ngắn viết về khí hậu, thung thổ, sản vật đất nước mình xưa, rất thú vị.

Ví dụ, chuyện về con cá ở xứ Tunkin ngày trước:
Cá là một trong những nguồn thực phẩm chính của người dân xứ Tunkin. (...) Biển cả, sông suối, các con lạch và ngay cả mặt đất, do ngập nước hay do tưới tiêu, đem lại một bề mặt đánh bắt rộng lớn. Ở các tỉnh ven biển, số ngư dân ngang bằng với số nông dân, và nghệ thuật đánh bắt cá ở Tunkin thì không nơi nào có thể sánh được. Người ta biết rành rẽ về các loại cá đến từng chi tiết. Các giống cá được phân loại rất kỳ công; người ta nghiên cứu đặc tính của chúng, mức độ tinh khôn của chúng, các chứng bệnh của chúng, mùi vị hay dở của chúng; người ta phân biệt những sự thay đổi diễn ra theo tuổi, giới tính, khu vực, mùa, tháng, nhiệt độ, ngày, đêm, và ngay cả giờ cụ thể ban ngày hay ban đêm: sự hiểu biết về thói quen của chúng (...) quy định phương tiện đánh bắt chúng.
[Abbé Richard, Histoire naturelle, civile et politique du Tonkin, 1788]

khi nào kiếm đủ tiền, em sẽ sống chậm

Lúc nghe câu này, tôi cứ thấy quen quen. Sau một hồi thì nhớ ra mình hay xài công thức "khi nào..., thì...".

Có một con nhóc - nữ cường nhân thời đại mới ở trong căn hộ vài tỷ được trang bị nội thất chuẩn hơn nhà mẫu của Nhà xinh, tiền rót vào tài khoản cho bốn tuần làm việc 44 giờ/tuần vừa vặn bằng lương mười tháng đóng góp sức lao động cho nhà nước của tôi, và câu đó là của nó.

Tôi ngẫm đến mình thì thành là tự bái phục bản thân. Nợ nần chồng chất, nhà sống nhờ Bố Mẹ, sinh hoạt ỷ lại vào phần đóng góp của TL, thế mà vẫn ung dung tốc độ ốc sên.

Giờ nhìn hoàn cảnh con nhóc kia, tôi đột nhiên có chút khẩn trương trong lòng.

Nhưng mà nhanh để chạm đích nào?

Nghĩ tới nghĩ lui 🤔🤔🤔.

Kết luận, thôi thì cứ xong cái luận án cái đã.

Rồi tính tiếp, nhể :-)

chuyển giao - đồ vật cho đi, đồ vật cho mượn

Có một chuyện rất kỳ cục thế này.

Sách vở và các lời khuyên về cái sự decluttering nhấn mạnh đến chuyện xác định cốt lõi của nhu cầu và từ đó thì khéo léo loại bỏ những món dư-thừa ra sao. Và cái quá trình loại bỏ đó thì được phân thành các tiểu-loại chuyển giao, từ bán đi qua trao tặng đến từ thiện, đó là chưa kể hành động tống tháo triệt để, tức là đi thẳng ra bãi rác.

Còn theo cái triết lý dân gian tạp nham tự tạo không rõ từ bao giờ cứ từ từ luồn lách trong đầu óc của tôi, và được củng cố nhờ thói tham và ki-bo bẩm sinh của tôi nữa, thì đồ vật có sinh mệnh và vì vậy là luôn ở trong một mối gắn kết chặt chẽ với chủ nhân ông của nó. Vì thế, việc vác một món đồ về nhà, dù to hay nhỏ, mà không ngó ngàng đến là hành động bất-thiện với nó. Thêm nữa, việc tạm thời cho người khác mượn dùng thì cũng bất thiện chẳng kém vì người xa lạ kia sẽ làm tổn-thương nó. Thế nên với món đồ được xem là không-cần-đến nữa, chỉ có một hành động duy nhất hợp lẽ là đoạn tuyệt cái duyên gắn bó, tức là bán đi, cho đi chứ dứt khoát không chuyển giao tạm thời.

Nhưng công thức duy lý là vậy, líu lo triết lý kiểu tâm thần là vậy, thực tế thì chẳng bao giờ minh bạch và dễ dàng cho một sự tác hành.

Chiều nay, một món đồ được cho đi, hay chính xác là có người lần trước qua nhà thích thì hỏi xin thẳng thừng. Thêm một món khác là cho-mượn vì nhà ở tạm của bạn nhỏ kia rộng thênh thang và hiện giờ gần như trống không trong khi nhà chúng tôi thực sự ngập trong đồ gỗ.

Tôi lấy dây chằng cho các ngăn kéo của cái tủ, vẩn vơ nghĩ đến thiện và bất-thiện với đồ vật 🤔🤔🤔. Rồi phì cười, thực cũng chỉ là mình vẫn tham và ki nhiều, đơn giản vậy thôi 😣😣😣

tủ cao cho mượn - hồi mua thực cũng không rõ để làm gì

cái que củi khô nhặt ở vườn nhà bắc ninh với các sợi lanh - nay có người hỏi xin

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

tối thứ bảy check-in ở park hill

Kế hoạch thăm nhà mới của con nhóc cuối cùng đã được thực hiện. Chúng tôi đi nửa vòng thành phố, đến phần thành phố giàu có mới để "check-in ở Park Hill" dù không có tài khoản facebook :-)

Ăn uống no say, khề khà trà nước và vui vẻ trêu đùa không đố kị, không ác ý, không phòng bị.

Thời gian trôi, tất cả chúng tôi đều trưởng thành, theo nhịp nhanh chậm và theo các chuẩn "thành tựu" khác nhau, thi thoảng vấp chỗ này va chỗ khác, song mẫu số chung đều là có thay đổi tốt!

Tôi trở về nhà với túi quà từ con nhóc là đống đồ chăm sóc da, bịch Runam đúng dòng tôi thích, cùng mấy món nó đem về từ Bhutan là mấy bánh xà bông thiên nhiên và một dây vòng may mắn từ Tiger's Nest Monastery.

Về nhà vẫn dư cảm giác vui vẻ và nhẹ nhõm, bù đắp cho các cơn đau kéo dài.

quà đổi quà 😂

cranberries ngào đường vị cam

cranberries ngào đường vị cam
Món quả ngào đường này vốn hay làm ở nhà nương theo vị thơm của vỏ quýt. Ngày cuối tuần vui tính muốn có chút ngọt hảo hảo chiều chuộng đầu lưỡi, không có quýt thì vời đến trái cam xanh miền Nam - cam sành, đường trắng đã lâu trong nhà không có thì đại khái đường nâu dùng tạm.

Dùng cái bàn chải cọ rau củ làm sạch kỹ càng trái cam rồi dùng cái nạo khẽ lấy các lớp vỏ xanh ngoài cùng và nửa xanh nửa trắng liền sau đó. Các bạn này thái mịn.

Cranberries tích trữ trong ngăn tủ đá được dỡ ra để rã đông, sau rửa qua lượt nước rồi để ráo.

Bắc chảo chờ nóng thì cho đường vào để lửa riu riu cho tan chảy. Mọi lần tôi kiên nhẫn, hôm nay bộp chộp thành ra đường nâu chưa tan hết thì đã vội tống chỗ quả cùng các chỉ vỏ cam kia vào ngào. Kết quả, đường phần nào tan chảy thì ngấm đều sang quả, còn lại vón thành miếng - kẹo đường, tạm gọi thế.

Không nói cái phần thất bại kia, tức đường vón cục, thì căn bản món cranberries ngào đường vị cam lần này không tệ. Vỏ trái cam cho vị không nổi như vỏ quýt nhưng vẫn đảm bảo thơm và hợp với các trái quả đỏ thoang thoảng chua và ngấm vị ngọt của đường.

Lần này làm tôi chủ ý dùng cái xẻng nấu cà nát chỗ quả, kết quả hình thức coi không đẹp nhưng phần nước quả tiết ra quyện với thịt quả xem ra không phải là tệ.

tôm bạc om miến nồi đất

Mưa bão lề mề, tôi vốn người đau ê ẩm và đầu óc lơ mơ cả tuần nay gặp tiết trời thế này thì tinh thần xuống cực độ. Chỉ việc nhúc nhích người đi từ chỗ này sang chỗ khác cũng cảm thấy mệt. Giờ mắt mũi tèm nhèm ngồi nhìn tờ giấy bữa trước ghi note món tôm om miến/miến om tôm nồi đất thì tự nhủ, nào nhúc nhích cái nào.

Nhúc nhích ấy là ghi lại công thức này để lần sau phát huy :-)

- Tôm bạc già 4 lạng mua ở Bác Tôm, rửa sạch rồi hấp chín tới - thời gian canh lửa cho cái nồi sôi nước phía dưới kệ lưới đặt tôm là chừng 3 phút. Tôm bỏ ra để nguội rồi thì lột bỏ phần đầu, bóc vỏ thân, chỉ để lại phần khấu đuôi kèm thân tôm thịt. Chỗ tôm thịt đó ướp qua với chút tiêu và bột gia vị. Còn phần đầu và vỏ tôm kia ninh lấy nước dùng, lọc nước để riêng.
- Miến một tay chừng 2 lạng ngâm nước sơ rồi để ráo.
- Rau củ cho nồi om có hành tây, cà rốt, cần tây, tỏi tây, nấm hương và mộc nhĩ, lá mùi tàu và hành tươi được thái, cắt, xắt khúc tùy mỗi loại cùng với tỏi bóc để nguyên tép.
- Gia vị nêm nếm bổ túc có xì dầu, dầu hào, dầu mè và mirin tỷ lệ ngang ngửa, chút xíu tiêu xay và nhúm nhỏ ớt khô bẻ vụn.

Cái nồi đất được lót phần đáy là 2/3 chỗ rau củ đã chuẩn bị, tiếp là rải miến rồi rưới hỗn hợp gia vị nêm nếm bổ túc đã hòa cùng nước dùng tôm đã lọc lúc trước và cuối cùng đặt tôm phủ một lượt trước khi thêm lượt rải trên cùng là 1/3 chỗ rau củ còn lại. Phần nước cho vào nồi để áng chừng xâm xấp lớp miến.

Bắc bếp đun, chừng nước trong nồi cạn thì tắt để chờ tiếp tục khô. Sau dùng xới đảo nhẹ tay chỗ miến, rau và tôm với nhau.

Món ăn kèm rau mùi ta, và tùy theo ý mỗi đầu lưỡi mà có thể vắt thêm chút nước cốt chanh đả vị chua chua.

Riêng tôi, đúng thói nghiện ngập, bất chấp đã đủ vị cay của tiêu và ớt trong món vẫn cứ đả kích đầu lưỡi bản thân bằng chút sốt ớt siêu cay kiểu Mễ orange krush :-)

rau củ lót nồi chờ trộn trước khi rải miến và tôm

kết quả là thế này - chờ bạn orange krush hot sauce :-)

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

mỳ dưỡng sinh với rau muống và thịt bò xay

Tôi hay đứng chờ bus 41 ở trên chỗ đường cắt Âu Cơ - Xuân Diệu phía dẫn về đường Yên Phụ. Xe 41 tần suất không cao, không thấp, đứng chờ nó vừa vặn ngắm nghía được đủ chuyện hay ho, trong đó có chuyện lâu ngày thì nhập tâm sự tồn tại của một tiệm đồ chay bên kia đường.

Em T đồng nghiệp năm trước đi chơi Huế về gửi cho gói muối hầm. Con gái giữ lại chút xíu, còn gửi về Bắc Ninh cho Mẹ. Tháng trước bà già dặn, khi nào kiếm tiếp muối hầm.

Tôi có lý do băng qua đường, đi theo các bậc thang lên và xuống đường dưới để tìm cửa hàng đồ chay kia. Muối hầm hỏi câu có liền. Ông chủ chẳng vồn vã nhưng thực khéo giới thiệu thêm thứ này thức khác. Kết quả tôi rời tiệm với muối hầm, muối hồng, đậu khô, bột chà răng và đặc biệt là gói mỳ dưỡng sinh với điểm hấp dẫn duy nhất tức thời là các tay mì rất khiêm tốn và như vậy là rất thuận lợi cho chế biến.

Nhà có thịt bò băm vốn định cho món mỳ Ý, lại có rau muống xanh từ vườn Bắc Ninh, người mệt không muốn ăn đồ quá "giàu" thì chuyển sang thứ gì thanh thanh hơn chút, vậy là có món hài bếp ký: mỳ chay với rau muống và lại không chay với thịt bò và nước dùng vị rau củ và đầu tôm bạc làm dư từ bữa trước :-)

mỳ dưỡng sinh không-chay chờ chan nước dùng
- Mỳ làm theo hướng dẫn là đun nước sôi thì thả vào chờ dăm phút rồi vớt ra chạy nước lạnh rồi để ráo. Khi luộc mỳ tôi theo thói quen luộc mỳ Nhật, cho thêm chút muối và dầu mè để vừa kiếm chút đậm vị vừa để các sợi mỳ không dính và đượm thơm vị dầu mè.
- Phi hỗn hợp tỏi đập dập, hành tây và gừng bằm - không có hành khô tôi dùng chút hành tây, gừng chỉ một miếng bé tí xíu, còn vị chính là tỏi và hành tây - thơm thì cho thịt bò băm vốn được ướp tiêu, chút ớt khô và gia vị trước đó vào xào chín.
- Rau muống nhặt rửa cẩn thận rồi thì cầu kỳ dùng dao chẻ đôi. Sau khi trút thịt bò ra thì cái dấu chảo đó bổ sung thêm chút xíu dầu ăn rồi rau vào xào. Để lửa to, chêm bổ sung chút nước dùng và gia vị cho rau chín mềm.
- Nước dùng đun nóng chần mỳ nhanh tay để nóng rồi cho vào bát, phần rau và bò cũng chần mau tay để kiếm nhiệt rồi chan nước dùng.

Thế là xong!

Tôi lâu không lân la quán chay, nhất là từ khi Mây Trắng chuyển địa điểm, nên ấn tượng về bọn mỳ bún dưỡng sinh chi chi căn bản là mờ nhạt. Lần này rất bất ngờ là mỳ ngon hơn tưởng tượng.

Thế nên có chuyện lẩm bẩm, bữa nào tiện đường mua phần mỳ gửi về cho hai cụ già ở Bắc Ninh.

trồng rau thơm kiểu t.

Khi người không khỏe và dư thời gian nghỉ ngơi thì có thể rỗi hơi mà làm nhiều chuyện hài hước khác ngày thường chút chút.

Chẳng hạn, có kẻ cao hứng quyết định giữ bọn cành rau thơm lại thay vì vứt vô thùng rác, nhúng chúng ngập lưng lửng trong cốc nước và ngày ngày theo dõi chờ khi có những nhánh rễ trắng li ti thì chuyển chúng vào chậu đất.

Cái này gọi là trồng rau kiểu T :-)


Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

tâm trạng khi ốm

(1)

Bố ra thăm con, thăm người ốm.

Con người lờ đờ, ông cụ già tai điếc, thành ra hai bố con nói chuyện với nhau có không ít chỗ thành hai câu chuyện song song. Được cái là cả Bố và con đều thống nhất cao độ, rằng làm gì cũng cứ nên từ tốn, không đi đâu mà vội. Và nếu có chuyện tệ, thì cũng cứ nên bình tĩnh mà giải quyết.

Ngoài việc chính, việc phát sinh là ông cụ già lọ mọ vào viện thăm thủ trưởng cũ. Bác trai hơn mười năm trước có vấn đề về xương, giải quyết triệt để yên yên lâu dài thì bây giờ bộc phát ra vấn đề về phổi. Chuyện hay là nhiều nhà mọi người cứ quýnh lên và mặt dài như cái bơm thì nhà bác trai xem ra rất từ tốn. Các con hàng ngày vào bệnh viện mang cơm và thăm nom, nhưng tinh thần chính là người ốm tự chăm sóc, con nhỡ việc thậm chí còn xoay sở tự lo bữa ăn cho mình. Nghe nói, đôi lúc thở kém phải vời đến máy. Nhưng dù thế nào, bác trai vẫn thong dong nhìn về phía trước.

Tôi nghe chuyện, ngẫm nghĩ một hồi. Giờ tôi hiểu thêm chút chút. Người thế hệ trước, cứ lành lạnh như vậy, cứ an tĩnh như vậy, thế nên với cái khí chất ấy [đã từng] làm sếp to rồi đáo tuổi hưu vẫn cứ ung dung sống, đàng hoàng sống là đúng rồi - khác xa với một giống thiếu cái gốc gác nên trót quen mùi gia trưởng và khoa trương dzởm dzít rồi thì dứt khoát không thể nào quay lại cuộc sống của kẻ phàm, cứ phải ngoi ngoi mãi, cứ phải níu kéo mãi, rất khổ!

(2)

Ốm có cái lợi là sẽ nằm dzuỗi và nếu ăn may thì ngủ li bì. Rất kỳ.

Chuyện nữa là nhìn mọi thứ méo mó, theo một lối chẳng giống ai.

Trời oi mọi người kêu rầm. Con giời ngó cái vườn, nhìn các bóng nắng thì lại cười lệch mồm. Rằng thì nắng, sướng!

(3)

Buổi tối người ngợm xuống dốc tột độ lại phải ra mở cổng vì có người gọi ời ời.

Có con mẹ lạ hoắc nhăn nhăn nhở nhở nói như người thân quen lâu đời, thì thào bảo có thằng em nhờ hỏi hộ xem có thể phá hợp đồng với cửa hàng rồi cho thuê lại làm tiệm cafe không.

Chủ nhà còn đang đơ thì khách tự mời bồi tiếp, rằng cái thằng em kia tăm tia từ lâu, cứ xuýt xoa rằng nhà này phí phạm, rồi nữa là hứa hẹn sẽ trả giá thuê cao hơn với cửa hàng.

Tối nay tâm trí tôi gần như về mort nên chẳng còn bụi bỡn cợt nào mang ra xài. Nếu không, hẳn đã dọa bà kia, đất này dữ lắm, cả âm binh thầy cúng mời về lẫn bọn vong ma phất phơ chúng nó bậu đầy ở cửa đấy, chủ cửa hàng vía cứng thì trụ được chứ em bà đến đây xem chịu được mấy hồi. May mà cuối cùng tôi cũng tỉnh mà phụt ra được mấy câu hợp chuẩn giao tiếp xã hội, cám ơn đã hỏi nhưng cửa hàng hiện tại đang rất ổn ạ.

(4)

Tin mạng kể có bạn trẻ sốt tự tiện ăn thuốc, trong hai ngày xơi hết đâu như 15 viên cái loại hạ sốt vốn được nhiều người ưa chuộng. Kết quả, được người nhà đưa đi cấp cứu và rời khỏi cõi trần gian.

Tôi chỉ cần nghe tên thuốc đó thì người đã run bần bật vì đã từng kinh qua một màn phản ứng và dị ứng khủng khiếp.

Vậy nên trong khi còn tù mù chẳng rõ mô tê gì thì cứ xa xỉ chờ thời gian từ từ qua, tích cực bù nước và ăn mấy thứ nấu lỏng lỏng vậy.


Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

all alright & khoai tây rán vị bơ và vụn hành lá khô

Bữa tối muộn vì chờ M qua nhà theo hẹn. Khi nó đến và bữa tối kiểu leftovers được dọn ra, hai bạn đánh chén được bữa cười ầm vì thành tích ốm của tôi. Tôi thấy mình thê thảm, nhưng biết làm sao đây. Có rất nhiều chuyện chúng ta có thể nhét vào bản kế hoạch cuộc đời. Nhưng ốm, tai nạn hay thậm chí là cái hành động vui tính đột nhiên và bất đắc dĩ chào tạm biệt cái thế giới ici-bas này thì đâu lên kế hoạch được cơ chứ.

Bữa tối đồ-thừa thật may mắn đã được giải quyết triệt để. Cái tủ lạnh như thế cũng thông thoáng hơn và nỗi ám ảnh có tội với thức ăn cũng theo thế mà bay biến.

Bên cạnh chỗ đồ ăn từ Chủ nhật, tôi làm thêm món rau củ rán kiểu ngẫu hứng với ba củ khoai tây xin từ nhà Bắc Ninh tuần trước cộng thêm một củ rưỡi cà rốt. Khoai tây nạo vỏ, bổ cau tám phần rồi ngâm nước, tôi lờ đờ lại không bị câu thúc thời gian nên để chúng trong nước đâu gần nửa giờ, còn bình thường thì mươi phút cho ra bớt nhựa là được. Sau đó luộc khoai tây chín tới, khi luộc thì thả mấy hạt muối thô. Vớt các miếng khoai tây ra thì tráng chúng bằng nước lạnh rồi để vợt chờ ráo khô nước.

Cà rốt thái miếng con chì, chần nước sôi chín tới bắc ra để ráo nước.

Chảo láng chút dầu ăn, tôi dùng dầu nho ép, rồi rán khoai ở lửa nhỏ, để khoai chín và hai lớp mặt vẫn sáng màu. Tùy vào mức độ chín của khoai và cà rốt lúc luộc trước đó thì canh thời gian để cho tiếp cà rốt vào chảo. Lúc chuẩn bị tắt lửa bắc chảo ra thì khều chút bơ - nhà hết bơ lạt, tôi dùng tạm bơ mặn Emborg thấy ổn - và rắc nhúm nhỏ vụn hành lá khô - tôi chết mê chệt mệt với cái lọ ciboulette của mình nên loay hoay tới lui chỉ tìm cách rắc chúng vào tất cả các món có thể 😂😂😂 - rồi đảo đều. Tùy ý thích các miếng khoai vàng nhạt hay đậm thì cái pha bổ sung bơ và lá hành khô này có thể để nhiệt cao hay thấp. Cuối cùng, tắt bếp xong thì rắc thêm chút tiêu xay là có thể trút thức ăn ra đĩa.

Các miếng khoai ở trong mềm, ngoài vỏ giòn, có chút đậm nhờ được tra muối khi luộc trước đó, có ngậy và thơm của bơ cùng hành, thêm nữa là vị tiêu thơm thơm cay cay. Cà rốt không rõ độ mềm-đanh như khoai tây nhưng mấy góc sém lửa tốt không kém món rau củ lấy từ trong lò ở ngoài tiệm Tây, và đặc biệt là chúng ngọt, rất ngọt.

Tôi nghe tiếp Sigus Rós. Cảm giác rất nhẹ, rất thanh bình và xoa dịu!

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

ultimate mind and body detox - kiểu của t.

Lần nào đọc mấy bác này tôi cũng phì cười.

Lần này, ngây ngấy ra chiều ốm thì coi là cơ chế tự - body detox, dừng cafe, giảm trà và uống nước [quả tươi] cật lực.

Còn mind body, đang đà cao hứng trả khoanh vùng các khoản nợ, thì tiếp tục cao hứng suy nghĩ lành mạnh về tài chính cá nhân.

Thế là detox cả loạt và cả lượt. Theo kiểu của riêng mình :-)

Và giữa các khoản nghỉ, nghe Sigur Rós!

sức khỏe tài chính cá nhân (1) - bắt đầu nghiêm túc

Việc dọn dẹp, loại bỏ đồ thừa, tập một vài thói quen tốt, tất cả lúc đầu chỉ là một "cao hứng" nhất thời. May mắn là từng chút một, trở thành một chuyện nghiêm túc và bắt đầu mở mắt cho tôi thấy những kết quả, dù nhỏ, rất đáng để tiếp tục.

Không có cái gọi là "đốn ngộ" với một trong những khía cạnh của đời sống mà tôi muốn thay đổi: sức khỏe tài chính cá nhân. Từ lâu, tôi sống kiểu đu dây, bấp bênh với ví tiền của mình, ỷ vào những món kiếm được từ dịch báo cáo và biên tập, và nhất là vào gia đình, rồi nữa là cái lập luận cùn, "số nó thế" cộng với niềm tin chắc nịch rằng nhà nào mà chẳng có một "phá gia chi tử" thì chi bằng tôi xung phong đảm nhận vai đó luôn cho rồi.

Nhưng khi các món đồ từ nhỏ tới lớn hơn chút, từ vài đồ nhỏ chỉ mang ý nghĩa tinh thần - kỷ niệm đến những đồ có thể quy ra món tiền đáng kể - mà tôi đã có thể từ từ buông-bỏ thì việc dừng lại suy nghĩ và hành động để cải thiện cho tài chính cá nhân là một tất nhiên.

Tôi làm mấy cái quiz tâm lý về năng lực kiểm soát tài chính cá nhân, kết quả luôn luôn siêu-tệ hại. Tệ hại đến mức chính tôi còn phải tự hỏi, làm thế quái nào mà mình vẫn nhăn nhở và ung dung sống đến tận giờ này :-(

khơ khơ khơ - cái này gọi là keep calm and get out of debt
Tôi có đến cả thùng sách to, chẳng rõ tích cóp từ bao giờ và trong số đó chắc chắn đến quá nửa thậm chí tôi còn chẳng buồn đọc được quá mươi trang, về chủ đề quản lý đồng tiền cá nhân. Với những nội dung tôi đã ngó qua, đã đọc kỹ, bài học có nhiều, nhưng rút lại chắc cũng chỉ là vài gạch đầu dòng rất căn bản.

(1) Biết mình là ai và đang ở đâu (nôm na là cái tạng bản thân là loại người tiêu dùng nào và tình trạng tài chính bản thân đang ở ngưỡng âm hay dương)
(2) Ngừng mua linh tinh, mua quá đà, mua quá sức
(3) Trước khi móc ví trao tiền nhận hàng, biết rõ tại sao mình làm vậy và hành động mua có thể dẫn tới những loại hệ quả nào
(4) Không nợ mới và trả sạch nợ cũ
(5) Ghi chép theo dõi dòng tiền vào-ra

Với năm cái chi tiết trên, tôi chỉ tốt với đúng mục số (1) và (5). Tôi biết rõ mình là ai và đang ở đâu (thực là thảm nhá) và thời gian gần đây việc ghi file excel chi tiêu hàng ngày thậm chí đã thành routine.

Với (2) thời gian rồi tôi có nhiều tiến bộ, hay nói chính xác hơn là càng dọn và buông bao nhiêu thì chính bản thân tôi, ngạc nhiên thay, càng thấy một vài thói quen tiêu dùng của mình chẳng đâu vào đâu nếu không nói là lố bịch.

Với (3) đó luôn là thách thức to đùng. Lý do đưa ra cho những lần móc túi của tôi thường là để thỏa mãn cho cái psy, một dạng xoa dịu tinh thần, kiểu một cái quần bò rách cho mua hè này hẳn sẽ đem lại cảm giác thoải mái (nhưng trên thực tế, tôi nhìn miếng vá quần thì chỉ thấy mình luộm thuộm và tồi tàn!).

Hôm nay tôi bắt đầu tập trung vào mục (4). Có ít nhất là M và TL làm chứng cho "cuộc cách mạng bản thân" này :-)

Không tệ chút nào. Cảm giác như được giải phóng. Thực sự rất, rất nhẹ nhõm :-)

khu vườn bị bỏ quên

Không tính bọn cỏ dại thì một số cây nhỏ tụ lại thành "rừng". Một số khác tả tơi vì mưa và gió. Hoa nhài ra đúng một bông. Mẫu đơn trắng nở bừng tít tắp trên cao. Còn hoa nghệ thì bé và chơi trò trốn tìm. Quất tự ái thiếu được chăm sóc, ra lơ thơ vài trái. Khế uể oải chán chường phơi các cành khẳng khiu, nhưng cứ nhìn kỹ và chọc mà xem, được khối quả.

Tôi có cả ngàn ý tưởng cho sân và vườn. Nhưng các suy nghĩ chắc chỉ kéo dài không quá một tuần hương. Trong số những suy nghĩ tạm bợ và vô trách nhiệm đấy, có hình ảnh về ít nhất là bốn cái cửa sổ được lắp lưới chống muỗi và thêm mấy kệ sắt cao để bọn chậu cây cảnh ngồi lên đấy tiện cho việc quét sân.

hoa nghệ - nghe nói "ăn" được

tía tô

quất

lá dền chua - làm rau ghém

Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2017

làm thử cải thảo muối xổi kiểu nhật - tsukemono

Tôi vốn thói ăn mặn nên thường thì khi set đồ trưa ở Ren mang ra, nhìn cái bát con xíu món rau củ muối nhợt nhạt này chẳng có hảo cảm gì đặc biệt. Nhưng dần dần, nhìn mãi thành quen, rồi quen luôn cả chuyện gắp hết sạch cái chỗ rau trước mắt cho tòm vào miệng. Lại nữa, tập ăn nhạt thì với kiểu rau củ muối này cũng từng chút một có cảm tình và muốn tự làm ở nhà.

Món cải thảo muối xổi này tôi làm theo công thức trên just one cookbook. Hướng dẫn chi tiết kèm hình ảnh minh họa các bước, và cả hướng dẫn trên kênh youtube nữa, có thể xem ở đây!

Món lần đầu làm không căn ke đơn vị đo chính xác, phổ tai nhà không có thì khôn lỏi và liều thay bằng chút vụn rong biển khô.

Tác giả hướng dẫn cho toppings (optional) có hạt mè trắng rang và xì dầu. Mè trắng nhà không có, còn nước tương thì hóa thành hỗn hợp chấm để cạnh đông-tây kết hợp.

Về căn bản là ổn. Sẽ tiếp tục ngẫm nghĩ và mau tiếp tục thử-sai để chốt hạ công thức.

- Cải thảo rửa sạch, xắt khúc chừng đốt ngón tay
- Dưa chuột để nguyên vỏ, sau khi bỏ hai cái núm đầu thì thái lát chéo mỏng
- Túi đựng thức ăn loại có zip dày dặn, cho hai bạn ý vào rồi xóc với muối tinh, ớt khô thu hoạch từ vườn nhà Bắc Ninh cùng vụn rong biển
- Làm theo hướng dẫn ở just one cookbook là ép nhẹ để không khí ra khỏi túi, rồi nén. Hướng dẫn bảo nén 2-3 giờ đồng hồ, tôi làm lúc giờ nấu cơm trưa, để đến bữa tối thì lôi ra đánh chén

Cải thảo và dưa chuột muối xổi sau khi lấy ra khỏi túi thì được vắt ráo nước. Tôi căn muối không chuẩn nên món hơi nhạt. Còn lại, có thể cảm nhận rõ vị ngọt của rong biển, phần thân cải và dưa chuột giòn.

Bên cạnh bát rau củ muối tôi để bát nước chấm là hỗn hợp xì dầu - tương ớt Orange Krush The Habanero Sauce - dấm nho trắng Malle. Kết quả không tồi chút nào :-)

Món ăn kèm với cơm rang vét từ bữa trưa, có thể coi là hợp lý. 

Sau món dưa chuột muối với vị xì dầu và gừng học từ chương trình nấu trên đài NHK, đây là món thứ hai - cũng là món Nhật - tôi làm với túi zipper. Không rõ tại muối hay tại cái túi (nghĩ thế này thì ngốc thật!), rau củ đanh/giòn, rất đáng ngạc nhiên!

Chiều nay khi tìm mấy thứ ở tiệm chay, tôi đã nhặt một túi kombu - đảm bảo cho lần làm kế tiếp sẽ gần với công thức gốc hơn :-)))

cải thảo muối xổi kiểu nhật - tsukemono

gà rán ăn kèm sauce tiêu chua yuzu kosho - chốt

Nếu chỉ vì một miếng thịt đùi gà lọc xương mà phải bắc lò nướng thì đúng là nực cười! Vì thế gà [định làm món] nướng sẽ được nấu trong bếp, thành món gà rán!

Cho bữa trưa thứ Bảy, TL tuyên bố đình công "em không làm gì đâu nhá". Tôi cho nó chọn giữa gà rán trạt sauce tiêu chua và gà rán bọc lá curry tươi kèm lời cảnh báo, món làm cùng lá curry là thử nghiệm.

Chốt là món đã làm quen. TL nằm khểnh trên cái ghế dài yêu sách, nhớ khía miếng thịt gà rồi ướp muối. Tôi biết tại sao nó nói vậy. Lần trước coi chương trình Master Chef, có tiết mục ông phù thủy Gordon làm món lườn vịt, ở đoạn chuẩn bị ông chef khía ô trám phần da miếng thịt rồi rắc muối lên. Món làm ở nhà là gà, cũng học đòi bắt chước vậy.

Trước khi rán chừng 40 phút, tôi bỏ miếng thịt ra, khía khía rồi rắc muối, không phải là muối hạt mà loại xay mịn, cùng cả chút tiêu xay nữa. Còn trước khi rán chừng mươi phút, tôi cao hứng cho thêm chút xíu xíu bột rong biển - vô cớ vậy.

Chảo bắc nóng, cho dầu mè Tường An vào chờ nóng tiếp thì rán gà. Lúc đầu lửa to sau chỉnh lửa nhỏ dần. Món rán này đặc biệt cần cái bạn nắp chống dầu bắn.

Món thành phẩm thịt gà miếng vàng rụm, ăn đậm đà, và mềm.

Lá tía tô hái ngoài vườn mấy cái, rửa sạch rồi quay ráo nước bày bên đĩa. Gà rán thái miếng để vào trung tâm. Sauce trạt một đường bên cạnh.

Món này ăn vã là ngon nhất!

trộn salad từ dầu olive và walnut - chốt

Cuối cùng tôi cũng đã tìm được lọ hành xanh khô - ciboulette như ý.
lá hành khô - ciboulette

Cho đĩa salad làm trưa nay, công thức sauce nâu từ dầu olive và walnut theo thế mà được chốt hạ. Khác với mấy lần thử trước, lần này tôi không cho mù tạt vào sauce, cảm giác như thế thì "thanh" hơn,

- 2 thìa súp sữa chua không đường - tôi dùng Dalat Milk
- non 2 thìa súp olive oil
- non 2 thìa súp walnut oil
- non 1 thìa cafe đường nâu
- non nửa thìa cafe muối
- chút tiêu xay
- dấm thơm balsamic tùy ý - xấp xỉ thìa súp
- tỏi bằm - một củ nhỏ
- và tất nhiên là một nhúm ciboulette rồi

Đánh đều hỗn hợp này.

Rau xà lách xắt khúc. Cà chua bi bổ dọc xếp bên. Dưa chuột thái lát mỏng, xóc muối trước đó chừng mươi phút, xong vắt nhẹ tay cho kiệt nước để bên.

Nước sauce rưới lên chỗ rau - cà chua - dưa chuột kia. Khi ăn, trộn nhẹ tay các bạn ý lên là được.

khi có quá nhiều thứ để chọn - chuyện trà & sữa

Thường là rất tệ!

(1) Trà
 
Tưởng mình là "chủ nhân ông", có tự do tối cao. Ngó hồi, té ra mình là "nô lệ", của những thứ xung quanh!

Tôi dừng mua trà mới, dù hộp túi lọc decaf green tea Bigelow đã hết từ hơn tuần nay. Ở An Nam chiều qua, trước kệ trà, tôi thực cảm thấy có chút phần chật vật, nhất là khi đúng cái tiết mục tôi thích lại đang áp giá ưu đãi hấp dẫn. Ơn Trời, con giời cuối cùng đã rời khu trà-cafe đó tay không :-)

Sáng thứ Bảy sau một giấc tạm ổn, tinh thần "dọn dẹp" dấy lên, quyết định trà lá uống cả ngày hôm nay là Tobkay-Menja. Đây là quà của V, bạn TL, sau khi hết nhiệm kỳ ở xứ Ấn. Uống vui vẻ, tôi thích. Nhưng không phải thích đến độ muốn tìm mua uống tiếp.

Mở cái hũ đựng ra thì có gì đó không ổn. Hũ Occean nắp nhựa dẻo hàng Thái không phải loại siêu kín, bữa tôi để các gói nhúng vào đó thì lại cẩu thả không cho chúng vào túi kẹp trước khi thả lọ, kết quả các túi trà ẩm loang lổ. Tất nhiên là bỏ.

Tiếc một chút. Nhưng đồng thời gần như là có cảm giác "thở phào". Danh sách trà lá được bớt đi một gạch đầu dòng.

(2) Sữa

Lần đầu TL vác về nhà mấy hộp sữa tươi Anka, tôi khinh khỉnh hỏi, tại sao.

Ở nhà, sữa tươi chỉ có tôi dùng, cho bình moka đun mỗi sáng. Tự dưng thấy cô em cao hứng mang sữa về thì thắc mắc là đương nhiên. Nó bảo, sữa ngon, nhờ con bò xứ Ai Len được ưu đãi tốt.

Dùng thử, sau thành thích, nói "nghiện" thì hơi quá nhưng đã biết bạn này rồi không muốn chạy sang tiệm tạp hóa bên kia đường rờ tay kiếm mấy loại trước kia vẫn mua nữa.

Hôm rồi TL thông báo, cái nhà nhập sữa bán không tốt nên giờ không còn cái bạn Peak Fresh nữa.

Tôi mất chút thời gian, giờ đã tìm được nguồn thay thế: Dalat Milk. Ổn!

(3)

Bài học của ngày, của tuần, của năm:

Tiếp tục làm sạch giá đựng trà bằng cách tiếp tục uống và tiếp tục không-mua-mới cho dù thi thoảng lên cơn thèm khát, chỉ muốn có một ấm trà nhà Chính Thái chết đi được :-))

Từ chuyện sữa, thay vì cảm giác khó chịu vì thói quen bị bẻ rụn thì để ý chút, đi tìm cái thay thế phù hợp nhất có thể.

Thế là xong :-)))

mục tiêu - trên mặt tủ này chỉ có một hộp trà :-)))

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

giấc ngủ

Quãng thời gian tôi học trung học, thời gian các buổi trưa và đầu chiều luôn đem lại chút "khó chịu" đối với tôi. Nguyên cớ là Mẹ khó ngủ, nhà lúc đó cần tuyệt đối yên tĩnh, mà tôi vốn là chuyên gia ngọ nguậy và gây ồn. Tôi nhớ thời gian đó đã chứng kiến Mẹ khó khăn như thế nào để tìm kiếm một chút nghỉ ngơi. Phiền muộn khó ngủ và thiếu ngủ tiếp tục cho đến giờ, nhưng vì hai cụ già chuyển đến sống ở Bắc Ninh nên tính vấn đề nếu xuất hiện thì chỉ là trong những cuộc điện thoại hay các chuyến thăm chớp nhoáng nội trong thời gian một ngày của tôi và TL.

Tôi đã chứng kiến hệ quả kinh khủng đến mức nào của thiếu ngủ. Tất cả tóm gọn trong đúng một tên gọi: trầm cảm. Từ các biểu hiện hình lý đến những lên xuống của tâm cảm. Rất tồi tệ cho người trong cuộc. Và nặng nề cho những người xung quanh.

Tôi biết hơn một người làm bạn chung thân với thuốc ngủ. Tình hữu ái đó sâu bền và thắm thiết đến nỗi chuyên gia xài-thuốc-ngủ có thể vanh vách kể về thành phần, xuất xứ, công dụng, hay dở của từng nhãn thuốc chủ lưu.

Tôi biết một người ngủ ít và bình thản với tình trạng của mình. Giải thích duy nhất một lần tôi được nghe từ đương sự, nếu không thay đổi được gì thì cứ thế mà chấp nhận thôi. Mở ngoặc, người này sau khi chính thức "chịu thua" chứng mất ngủ thì đã dần dần bù đắp bằng một loạt hành vi rồi chuyển thành thói quen sinh hoạt "lành mạnh", ngừng hút thuốc, gần như đoạn tuyệt trà và cafe, bớt vui thú rượu, kiểm soát chế độ ăn và leo trèo núi, từ tự nhiên đến nhân tạo, đều đặn. Có lần tôi ngoạc miệng lý luận cùn, Anh ở hoàn cảnh đó mới có thể làm vậy. Kết quả, bị cốc một cái rõ đau với lời đáp, tiền bạc không quyết định mà là ý thức và quyết tâm. Nghe có vẻ rất hứa hẹn, nhưng thực lòng cả một đoạn thời gian dài mãi cho tới gần đây tôi chẳng tin chút nào vào cái công thức rút gọn ấy.

Suốt nhiều năm tôi lờ tịt vấn đề mất ngủ, rối loạn giấc ngủ, của mình.

Chỉ thời gian gần đây thì tôi mới thực sự nghiêm túc suy nghĩ về nó.

Tôi ngừng dùng thuốc.

Tôi đã bắt đầu tập thói quen ăn trưa đều đặn, nhịn trà mạn và cafe từ nửa sau của buổi chiều, hì hục động chân động tay ở phòng tập cuối chiều và tối ăn ít đi. Kết quả, đêm trước tôi vừa sung sướng hưởng thụ một giấc sâu dịu dàng, thì đêm kế tiếp là màn chong chong đều hai con ngươi cho tới sáng. Chỉ có một từ cho giấc ngủ của tôi: kẻ hai mặt "nàng-tiên và phù-thủy".

Tôi đã thử áp đặt cho mình kỷ luật nằm-im trên cái sập đơn bất chấp không ngủ được, nhưng chỉ sau mươi phút bị ép buộc kiểu đó, cả thân người có cảm giác kiến bò khó chịu vô chừng.

Tôi cũng thử lại cả cái phương pháp đã từng rất hữu hiệu là nhắm mắt an tĩnh trong mươi phút sau mỗi quãng vài giờ làm việc - tôi không nhớ là của ông triết gia hay nhạc sĩ nổi danh nào đó ở Châu Âu hồi đầu thời hiện đại - nhưng mau chóng buồn rầu hiểu ra rằng với nhịp làm việc lề mề và uể oải hiện giờ thì nó không chạy chút nào. Trước kia, nó tốt vì đó là lúc tôi phải vắt chân lên cổ hoàn thành bản sửa mới bài báo cho sách của BB hay luận văn tốt nghiệp M2.

Từ mấy ngày nay, tôi có thói ngủ giấc ngắn lúc cuối chiều, thường là đến khi TL đi làm về lạch xạch mở cổng. Những giấc ngắn đó rất tuyệt vì khi tỉnh giấc tôi không có cảm giác nặng nề khó chịu, mà ngược lại có cảm giác "thanh thoát" rất dễ chịu.

Đêm nay là cuộc viếng thăm của bà phù thủy già. Tôi đã kịp lục tung tủ quần áo, đặt sang bên thêm vài món đồ vải để cho đi, đắp một cái mặt nạ rẻ tiền hàng Hàn Quốc "xách tay" với cảm giác nghi hoặc hình như mình làm điều này không thật đúng cho lắm sau khi liên hệ với những miếng đắp mặt Origins quen thuộc, tìm hiểu về bọn kem đánh răng Marvis và tính toán có nên xài xen kẽ giữa các bạn này với lọ chà răng bột muối trộn với than cà mua ở tiệm đồ chay không.

Cuối cùng, với tinh thần điên rồ và u mặc nhất có thể, sau khi vô tình đọc bài của Harriet Fitch Little trên Kinfolk "How to Sleep: A Short Guide", tôi thậm chí còn tính cho mình một danh sách đọc mới - chủ đề giấc ngủ - với ít nhất là ba cái gạch đầu dòng thế này:

- Matthew J. Wolf-Meyer - The Slumbering Masses: Sleep, Medicine, and Modern American Life 
- Kat Duff - The Secret Life of Sleep
- Benjamin Reiss - Wild Nights: How Taming Sleep Created Our Restless World 

Mà hay nhá, với cái trình độ tiếng Anh sứt mẻ thê thảm của tôi, thì có ba cuốn sách này trong tay, kiểu gì cũng ra kết quả là một trong hai khả năng: lăn quay ra ngủ vì căng mỏi cả mắt hoặc không là tiếp tục mất ngủ vì đánh vật không xong rồi hóa thành căng thẳng với những hàng chữ nghĩa 😂😂😂

Trong khi chưa biết sách bao giờ có trong tay vì còn cần gửi gắm đặt mua thì trước mắt tôi có vui thú trong tầm tay và trong tầm mắt, nói gọn là có tính thực tế cao, đó là tìm hiểu giấc ngủ dưới lăng kính của Trung y và Tiên đạo. Như vậy, cũng có nghĩa là tiết mục tìm hiểu Dược sư bị bỏ mốc meo của tôi từ bấy lâu nay có cơ may sớm được làm mới 😂😂😂😂😂

Chuyện sách của ông bà xứ người với kiến thức tầm mót xứ ta, bông lơn hay nghiêm túc, rõ ràng là Đông-Tây hội ngộ, hay quá còn gì 😂😂😂😂😂😂😂

Bất luận thế nào, lần này nghiêm túc thật, tôi chấp nhận tình trạng của mình và chấp nhận cần thời gian để từ từ điều chỉnh. Và lần này, tôi hoàn toàn đồng ý với người bạn quá cố của mình, tiền bạc không phải là điều kiện tiên quyết - ngoại trừ việc phải có nó thì mới mua được mớ sách kia - mà chủ chốt là thái độ của chính mình.