Tôi ráng đợi chút là xong hai tuần "đề phòng" tính từ thời điểm có 4 cái răng mới leng keng âm thanh tiền bạc trong miệng. Gần hai tuần đi đi lại lại chỗ ông vặn răng, tôi trải qua đủ cung bậc của lo âu cùng đau đớn, từ hình lý qua phổ psy.
Đau thể chất là một lẽ, lo lắng gom tiền đặt răng mới là một lẽ, nhưng đáng sợ hơn cả là tôi không có lựa chọn nào khác khi các cơn đau lên tới cực điểm là đi gặp nha sĩ đúng vào thời điểm covid nhạy cảm.
Giờ thì mọi chuyện xem chừng có vẻ ổn. Hoạt động của bộ gọng gặm nhấm chưa hẳn đã uyển chuyển nhuần nhuyễn nhưng ít nhất thì không còn cảm giác chúng ta và chúng nó giữa các bạn răng cũ và mới trong miệng nữa. Tôi cũng hết quàu quạu hay dài mặt vì tiếc tiền, nhất là sau khi được tài trợ một phần kha khá cho đám răng mới, giờ thậm chí còn nhăn nhở, trong mồm tao có một giấc mơ rưỡi - tiền răng đủ mua một và thêm một nửa cái xe Dream Việt Nam tôi đang có hiện tại. Còn lại chuyện lo lắng về dịch bệnh thì là tin tưởng vào các biện pháp an toàn ở phòng khám cùng trông cậy vào việc Ông Giời thương không để con virus chết tiệt kia nó rơi trúng mình.
Tôi thấy mình ở trong một trạng thái ỳ trệ lạ lùng. Không quẫn bách hay căng thẳng kiểu sắc nét mà cứ là mơ mơ hồ hồ dai dẳng chẳng nguyên cớ rõ rành. Nếu hiện diện minh bạch một đe doạ cùng nỗi sợ nó tạo ra thường trực thì đó là sự-già-đi.
Những ngày này, tôi làm mọi việc chậm chạp và cách đoạn.
Và suy nghĩ cũng là chậm chạp và cách đoạn!
tìm thấy sổ cũ - quà tặng từ một em gái từ từ viết tiếp nhật ký |
túi đi chợ Chị PN cho từ ngày chưa biết sống xanh là gì làm mất cái bao, giờ khâu tay bao mới |
lấy cảm hứng từ Indigo Store tự tạo sắc xanh cho căn hộ |
xếp gọn các miếng thổ cẩm |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét