Thứ Năm, 10 tháng 9, 2020

bún măng chua thịt viên và chuyện mùi trong bếp

Cuối cùng tôi đã tìm được bịch bún gạo ưng ý sau trải nghiệm tệ hại hè năm trước mua bún gạo, hình như là của Trung Quốc và nhãn mác tôi không nhớ, mà sợi bún trụng qua nước sôi thì thành tùm lum tùm la chẳng rõ mỳ, bún hay bánh phở. 

Bát bún chan làm cho bữa tối được tôi quyết định ngẫu hứng, sau khi đã làm xong món thịt mọc viên - nạc thăn bằm với hành hương, nấm shiitake và mộc nhĩ rồi viên và rim có chút phần góp mặn của nước mắm - và ngắm nghía thành quả với câu hỏi, làm gì với các viên mọc.

Nước dùng gà được đun sôi, măng chua xuất xứ Thái Lan sau khi được trụng tẩy qua nước đun sôi có thả vài hạt muối và xả nước lạnh để ráo được thả vô nồi nước dùng. Đợi nồi canh sôi bùng trở lại thì để lửa về liu riu, đun chừng 15 phút đến nửa giờ đồng hồ để măng đặm ngọt của nước ninh gà, còn nước dùng lại có vị, dù chỉ là thoang thoảng, của măng ngâm/muối chua.

Đến giờ ăn, thả các viên mọc vào nồi canh măng lúc này đã được chỉnh nhiệt lớn, đợi một hai phút để mọc được làm nóng mềm thì chan nước canh cùng với phần cái là măng và thịt viên vào bát lúc này đã sẵn sàng bên trong nào bún nào hành lá xắt nhỏ.

Nhà rau gia vị chẳng còn gì trừ vài cọng hành lá còi mong manh. Nhưng bát bún chan măng chua với các viên mọc chân chất vẫn đủ làm tôi vui cái miệng, cái dạ.

Chỉ khổ cho bạn đánh chén. Ông sợ mùi măng chua chẳng khác nào tôi sợ mùi của cửa hàng đồ gia vị của người Ấn. Mà lạ nhá, măng này của người Thái đối với tôi là rất nhẹ mùi, còn xa mới đuổi kịp mùi măng ngâm chua khăm khẳm ở không ít quán bún miến măng ngan vỉa hè Hà Nội.

Tôi ái ngại nói với Tiên sinh, yên tâm đây là lần cuối đi. Bữa sau tui cứ nhằm trúng ngày ông đi nhà rừng thì mới tiếp tục ngâm cứu keo măng muối chua yêu dấu của mình :-)

tô bún thiếu đủ đường rau gia vị

chụp lại cái hình để sau biết đường mua bún tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét