![]() |
cô em hàng xóm gọi là trứng "thúi" :-) rất ngon, món trứng "thúi" này :-))) |
![]() |
thích bánh hơn nhân |
![]() |
ngon đậm đà nhưng quá rộng rãi đường dầu mỡ |
![]() |
xách bò / lá sách bò: cái này gọi là ăn một lần cho biết |
![]() |
cô em hàng xóm gọi là trứng "thúi" :-) rất ngon, món trứng "thúi" này :-))) |
![]() |
thích bánh hơn nhân |
![]() |
ngon đậm đà nhưng quá rộng rãi đường dầu mỡ |
![]() |
xách bò / lá sách bò: cái này gọi là ăn một lần cho biết |
(1)
Đó là câu tôi đọc được trên lưng áo t-shirt đen của một cậu chàng cưỡi Dylan và đội mũ bảo hiểm đối phó cảnh sát giao thông giá dao động từ 30-60K bày bán trên vỉa hè Hà Nội.
Câu này tôi đọc được khi vừa rẽ sang đường Thanh Niên chỗ có đền to Quán Thánh. Trước khi đến đó, qua chỗ làm việc của chính phủ, tôi nhìn thấy và nghe thấy nhao nhao một đám người đỏ rực với biểu ngữ treo cả trước lẫn sau người. Không rõ họ tranh chấp vấn đề gì. Tôi đọc được chữ Bình Định. Mấy bước chân quá cái cổng to của toà nhà mới văn phòng chính phủ, bên chỗ vườn hoa có thêm vài người nữa, lần này là giăng biểu ngữ dài chừng đôi ba mét. Số người tố xem ra quá thiểu so với cả một đoàn thể thanh niên dáng chừng vẫn chưa tốt nghiệp trường an ninh.
Tôi nghĩ, bỏ qua hết râu ria lý giải cùng bình luận kiểu nhân dân bị các thế lực thù địch phản động kích động này kia chi nọ, việc những thân phận người mang đầy vẻ lam lũ kéo nhau ra tận thủ đô hẳn cũng phải là do quá một giới hạn chịu đựng nào đó.
(2)
Tôi đi chợ An Nam. Lúc lấy xe máy, có ông bác điềm nhiên chỉnh chỗ để thuận tiện lấy xe của mình ra, bất chấp việc cái xe bị ông kê lại chắn luôn xe tôi đây. Lại một Dylan to đùng.
Ông bác này có túi to khua chiêng gõ trống thông báo cả làng cả nước bố mày đây giàu đi Elite [Fitness]. Tôi nhìn ông bác đã thấy ngờ ngợ, sau lại thấy ông đón một bà thì tôi gần như chắc nịch, đây chân dung của nhà giàu mới nhờ bán đất và cho thuê nhà quanh khu Tứ Liên, Nghi Tàm.
Chẳng có không khí chi của tuyệt vọng cùng phẫn nộ. Ở góc này của Xuân Diệu, mọi cái đều rất ổn, khi bạn có tiền.
(3)
Trước đó, tôi có bữa trưa thưởng thức đồ ăn chay với một cậu em đồng nghiệp.
Tiệm tên An Lành, nho nhỏ xinh xinh trên đường Yên Lãng. Nói là tiệm ăn nhưng thực nó là một cái cửa hàng bán đồ chay được kê thêm hai cái bàn gấp cùng vài ghế đẩu nhựa. Mọi thứ nhìn cũ và không hẳn là quá sạch sẽ chi li, làm tôi nghĩ đến bếp nhà Bắc Ninh của Mẹ.
Bạn nhỏ gọi sẵn đồ ăn, tôi đến chỉ việc ngồi tán gẫu và chờ món ra. Một bát có vẻ là bún riêu [chay] với các sợi bún gạo lứt mềm mượt làm tôi bồi hồi nhớ Mây Trắng. Chả nấm cùng một loại chả khác có tên rất Bụt viên-ngộ được chiên giòn ăn và chấm với hỗn hợp dấm mơ muối cùng tương ớt Mường Khương. Hai món chả trừ cái điểm trừ là dư dả vị dầu mỡ thì còn lại đối với tôi là rất ngon, rất vui vẻ.
Ăn chay thế này xem ra thực ổn a :-)
(4)
Tôi có cuộc trò chuyện nhẹ nhõm và vui vẻ với cậu em này.
Như những gì tôi cảm nhận mơ hồ kể từ sau những trắc trở giấy tờ cùng dịch cúm Tàu, cái ao làng chữ nghĩa xem ra càng ngày càng trở thành ao tù nước đọng, bất chấp bao lớp sơn mang tên kiểm định chuẩn quốc tế, công bố ISI/SCOPUS và hàng tá các hội thảo quốc tế vàng đen trắng đỏ đủ màu làm nên một phường nhuộm.
Phàm dân băm bổ nghiệp mưu sinh tự do hay mấy người thường làm công hưởng lương vui vui vẻ vẻ với hưởng thụ văn hoá là phim truyền hình phát trên VTV nếu có gì không hài lòng về xã hội thì cũng chỉ nhằm mấy anh ả công chức bậy bạ nơi cơ quan công quyền cấp cơ sở, xa hơn thì có khi là đám cán bộ to mới bị bắt trong vụ đăng kiểm, bay giải cứu hay vắc-xin COVID. Nói đến giáo dục, người ta cũng chỉ gào lên mấy chuyện bạo lực học đường, học phí cao, sách giáo khoa đắt đỏ hay cao hơn chút là mơ hồ xứ ta sao lắm ông bà thạc sĩ tiến sĩ.
Nhưng những cái lệch lạc và xấu xí vi tế của hệ thống mang tên nghiên cứu và đào tạo bậc cao, thực chỉ có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Mà đã ở trong chăn rồi, bọn rận chữ nghĩa còn mải đánh quả công trình làm giàu để mua nhà, gửi con du học đế quốc cứ gọi là thi nhau hút máu béo múp míp chứ đâu mà phản tư phản tỉnh chi chi. Thế nên thằng nào bên ngoài chửi cứ chửi, các đại giáo sư các chuyên gia sắp trở thành đầu ngành cứ hung hăng thẳng tiến trong mớ bài vở chữ nghĩa đẳng cấp quốc gia quốc tế của mình.
Tôi nghe kể một lãnh đạo của mình có bài về thành tựu nhân quyền nước ta được đăng quốc tế không chỉ khoe khoang ầm ĩ trên "phây" nhà mà còn chu đáo ân cần in ra giấy gửi cho từ học trò tới đồng nghiệp để tham khảo. Cũng lãnh đạo-đồng nghiệp đó viết bài tụng ca thành tích chống dịch Việt Nam và ngạc nhiên thay, vào cái thời điểm bao vấn đề đã trở nên tung toé mà cái tạp chí chuẩn quốc tế nào đó vẫn cứ đăng bài.
Những chuyện này tôi chẳng ngạc nhiên hay quá xúc động. Cái ao làng vẫn đẹp trong mắt ai. Và jusqu'ici, tout va bien với khối người!
* Quán chay thực dương An Lành, 153 Yên Lãng, Đống Đa, Hà NộiCô Hoa 0389544665/0981241169; Cô Huyền 0373681386Món chay tại cửa hàng + đồ khô thực dưỡng + cỗ chay theo đặt hàng
![]() |
chay An Lành: chả nấm cùng viên-ngộ |
![]() |
chay An Lành: ăn ngon nhưng hỏi ăn gì, em không rõ hình như là bún riêu |
![]() |
chay An Lành: chấm trộn tương ớt Mường Khương và dấm mơ muối |
![]() |
cuối cùng thì em cũng biết phở chiên phồng |
Phố Cửa Bắc, trại Châu Long xưa gắn với lịch sử di dân của nhà bên Nội, cả một khu từ bốt Hàng Đậu vòng vèo lên chỗ tượng đài đối diện Đền Quán Thánh, tôi có cả một đoạn thời gian khi còn bé xíu lê la khám phá, thi thoảng một mình, còn phần lớn là với tiểu đội anh em họ nhà Nội.
Khi đó, vỉa hè lát gạch đỏ hình chữ nhật chia thành hai phần vuông xẻ rãnh chéo nhau. Khi đó, chưa có chuyện xe máy hay xe ô-tô thượng lên hè. Cũng không nốt mấy trò xẻ đường, xới vỉa hè lắp đặt dây cáp này, ống nhựa nọ. Vỉa hè sắc đỏ bền theo thời gian, trừ vài chỗ mòn hay bị rễ cây chồi lên làm khấp khiểng thì còn lại là đẹp, an toàn.
Khi đó, phần lớn nhà cửa cửa đóng im im. Cây xanh ngợp các con phố. Âm thanh nổi bật nhất của ngày không phải là còi xe hay xập xình loa kéo, mà là của đài phát thanh vọng ra từ sau các cánh cửa nhà và/hoặc râm ran ve kêu mùa hè.
(2)
Tuần cuối tháng cuối năm cũ lịch trên, chúng tôi đi "ăn cưới". Vì phát sinh lượng khách mời bên nhà gái ngoài mọi dự đoán cùng tưởng tượng của bên nhà trai, chúng tôi - khách mời của bên nhà trai đầu tiên là nhường bàn cho khách ăn cỗ đến từ tỉnh xa, và sau đó là bất đắc dĩ nhận lời mời của một đại diện nhà trai siêu khéo theo kiểu rất đặc biệt mà đặt mông ngồi ké bàn tiệc đang hồi kết thúc.
Chuyện ăn uống quả là chuyện giao tiếp xã hội. Sau khoảng nửa giờ thấy mình trong một tình huống dở khóc dở cười, đi không được ở không xong, hết đờ đẫn hoá thành nham nhở cười trước một ngồn ngộn bát đĩa dếch và chút thức ăn sót lại, cuối cùng, do chính nhà gái nóng vội lên đường về tỉnh xa mà chúng tôi đủ cớ để thoát tẩu thành công.
Và vừa là nhân tiện một tối cuối tuần, vừa là để giải quyết cái bụng rỗng, mấy người lững thững hướng hàng phở cuốn bên Ngũ Xã được bạn nhỏ đồng hành nhận xét là khá nhất trong các hàng em đã từng qua. Tôi nhớ có một lần ăn phở cuốn ở khu này, ấn tượng về món gần như là số không. Nếu có chút mới mẻ trong suy nghĩ thì đó là sự hiếu kỳ về món phở chiên phồng mà gần đây tôi hay nghe một vài người nhắc tên.
(3)
Càng đến gần phố "phở cuốn", âm thanh càng tưng bừng, thân ảnh người càng dày đặc. Phải mất một hồi tôi mới nhận ra mình đang bước vào một khu phố "đi bộ".
Tôi quê mùa, thật thà nghĩ đây là điều bình thường. Rằng thì là mà hẳn vào mỗi cuối tuần vì lượng người đến ăn quà đông đảo mà ở khu này người ta chặn lối xe cộ.
Lại một hồi tôi phát hiện mình đang đi sau hai chú công an một béo một gầy. Một ông đứng từ trong tiệm ghi cafe kiêm đồ đồng thò mặt ra cười với hai công an rồi hét tướng lên, vì cứ chớp mắt cái chúng nó lại đậu xe chắn cửa nhà nên anh đây đành phải mở quán. Nghe thật lạ!
Lại thêm hồi, đến chỗ quán phở cuốn, yên vị tại bàn rồi thì tôi mới hiểu rõ. Cuối tuần này là dịp khai trương phố đi bộ ẩm thực a! Và tất cả đều ở trạng thái khởi động cũng như tập dượt. Từ ông công an và dân phòng chịu trách nhiệm về an ninh trật tự đến các chủ quán vùng biên mở cửa không muốn mà đóng cửa cũng chẳng xong và cuối cùng là các ông bà chủ trong khu lõi của phố ẩm thực, cứ gọi là xoay người như đèn cù và miệng thì cười ngoác vì tiền nhảy ào ào vào túi.
(4)
Cuối cùng, tôi cũng biết thế nào là món phở chiên phồng. Không có gì đặc sắc. Không có chuyện ngon hay không ngon. Nếu có lời khen ngợi dành cho vị nào nghĩ ra món này thì đúng là thật khéo. Vừa đủ rẻ để mọi người ham vui gọi món. Vừa đủ hài hoà đáp ứng phổ thông vị của quần chúng nhân dân. Rau cải xào ngập trong nước sauce ngọt dịu đưa lại cảm giác thanh mát, lại có bánh phở chiên mềm đủ mềm mà phần vỏ ngoài giòn cũng đủ giòn. Đĩa món hẳn là chạy qua hàng thịt bò với tốc độ cưỡi tên lửa ngắm hoa, nhưng dù gì cũng đủ cung cấp một cảm giác, món này có thịt a :-)
Sang phở cuốn, tôi có chút choáng. Nhõn lá bánh phở cùng mấy vụn thịt và một cọng mùi. Chấm hết! Thịt xào nếu thử nếm riêng thì chẳng có chi nổi bật. Nhưng mà tính ra thì người làm món lại một lần nữa thật khéo. Chọn được lá bánh phở mềm, ôm ấp thịt cùng cọng mùi kia, gặp chút nước chấm pha lạt, lại hoá hài hoà. Tôi được TL giải thích, giải pháp vụn thịt bò xào cùng một cọng mùi là một kết hợp hợp lý. Vừa khiến ông bà chủ dễ kiếm lãi. Lại vừa tránh cái sự khách ăn người này sợ thơm người kia ghét kinh giới cùng tía tô hay người kia kia nữa không thích hăng của hành.
Nếu ai hỏi tôi, có muốn quay lại đây không, tôi sẽ thật thà nói không, ít nhất là vào dịp cuối tuần khi có phố đi bộ.
Lý do không nằm ở chỗ món ăn ngon hay dở. Mà chủ yếu vì cái sự đông và ồn, bát nháo, lộn xộn gây mệt của khu "đảo Ngọc" này.
(5)
Nhưng tính ra có lẽ tôi là con mụ dở hơi hiếm hoi trong thành phố bày tỏ ý kiến không yêu thích hay ham vui đến phố đi bộ Đảo Ngọc này.
Tối đó tôi thấy các cơ thể và khuôn mặt người hớn ha hớn hở, từ già qua trẻ, từ nam tới nữ. Áo dài, váy ngắn, quần đùi [shorts] cũn cỡn cạp trễ còn gấu/mép quần thì rướn lên gần tới bẹn bất chấp tiết trời đêm kha khá lạnh. Tôi thấy cạnh các gia đình trẻ còn có rồng rắn lên mây chúng bạn tầm U50-U60 hẳn là họp mặt lớp cũ. Rồi cả một tiểu đội các cô trung trung tuổi rạng rỡ nghiêng đầu tay giơ hai ngón chụp ảnh bên cạnh cây cầu nhỏ vắt qua mương thúi bữa nay được trang hoàng đèn lồng rẻ tiên long lanh lóng lánh.
Sắc là vậy. Thanh chẳng kém cạnh gì. Nhạc thùng hay nhạc loa kẹo kéo gì đó ầm ĩ từ góc này qua góc nọ tính ra thua hết một sân khấu nhỏ ở ngay trung tâm "đảo Ngọc" vừa là diễn văn nghệ vừa là tranh thủ quảng cáo cho đặc sản bia thủ đô.
Tôi nghe các tầng âm thanh đó, gật gù, chắc chẳng chỉ riêng mình không thích đâu. Nhân dân nào thích sống yên tĩnh thì dù có giấu mình ở ngõ trong của mấy đoạn phố này hẳn cũng là phát khiếp.
(6)
Nhưng, dù thì gì, vô tình khám phá "đảo Ngọc" bộ hành đó đem lại cho tôi nhiều thích thú.
Việc phải dùng phương tiện căng-hải [hai cẳng = đi bộ] làm cho tôi trở nên bớt lắc lư tăng động. Lại thêm nữa là khi thoát khỏi vùng lõi dành cho khách bộ hành, trên đường tìm xe taxi về nhà, tôi phải ra sức cảnh giác trước các luồng người và xe bốn phương tám hướng gần như có thể va chạm vào thân mình bất kỳ lúc nào.
Và vì thế mà tôi có dư thời gian nhìn ngó ra nhiều nếp nhà cũng như nếp sinh hoạt mang màu xưa cũ, gợi nhắc nhà Bà Nội ở phố Cửa Bắc, nhà Bà Trang - bạn tốt của Bà Nội - ở phố Phạm Hồng Thái.
![]() |
phở cuốn: xíu bò bằm xào và đôi cọng mùi |
![]() |
ca nhạc-bia: vui vẻ cho kẻ đi ngang, mệt tai cho người sống cạnh |
![]() |
nếp nhà cũ, người ở trong có cũ? |
Đã lâu tôi không đi qua phố Lê Duẩn, bước chân vào toà nhà vàng bạc bóng loáng lại càng không. Thế nên có chuyện già Lưu ra phủ quan, tối qua con giời đi ăn quán Trung Quốc ở tầng 16 của toà nhà, chạy xe máy một vòng mới xác định được cái cửa hầm gửi xe.
Quán đúng kiểu Tàu, cứ gọi là sáng choang, bóng loáng. Sau tôi đọc giới thiệu thấy thòi lòi ra chi tiết được quý kiến trúc sư đẳng cấp thế giới kết hợp đông tây kim cổ thì phì cười. Ai khen đẹp và sang tôi không biết, tôi đây thấy mùi tiền mới.
Có hai ba món trên bàn tôi đặc biệt thích: canh bào ngư, chim câu quay và đĩa quay-nướng tổng hợp. Còn lại, thật khó nói đâu là ranh giới giữa một nhà hàng được coi là hạng sang với các tiệm quán phổ thông trong thành phố.
Nhưng nói gì thì nói, tôi nghĩ không tệ nếu có bữa nào muốn mời ai đó tôi yêu quý cùng thưởng thức một bữa đánh chén yên tĩnh và vui vẻ, chọn một phòng riêng ở Jade Moon dứt khoát không phải là một ý tệ. Tất nhiên là cần ba cái mở ngoặc quan trọng, thứ nhất là túi tiền của tôi kêu leng keng báo hiệu sự đầy đủ, thứ hai là có sự hợp cạ giữa các bạn đánh chén với nhau, và thứ ba là khéo léo chút trong việc gọi món.
![]() |
vụ này có vẻ hay: có không Chinese temple food? |
Rất tiện. Mua theo từng đĩnh đóng gói. Tôi thích loại nhỏ, thực vừa vặn cho một phần ăn trưa solo.
Từ đợt Hà Nội tù tì "giãn cách" năm trước tới giờ, mấy bận tôi lên cơn thèm phô-mai tươi. Định tự mần ricotta cheese xem sao nhưng lười nên kế hoạch mãi là kế hoạch.
Giờ phát hiện tiện đường ăn tiệm lúc thanh toán có thể kêu thêm vài gói burrata cheese mang về. Rồi tha hồ nghịch ngợm với các đĩa salad nhà làm. Vui vẻ!
![]() |
burrata cheese của Pizza 4P's trong salad nhà làm có gì mần nấy |
![]() |
phở bò phố Hàng Đồng 2021 |
Sau một thời gian không ở Hà Nội, rồi lại cộng với một thời gian kha khá giãn cách và gần như là giãn cách - theo đó tôi hạn chế sự đi ra ngoài, sự lêu lổng của mình, ý niệm ăn ngoài bỗng hoá thành một chuyện xưa cũ.
Tôi thậm chí còn chẳng buồn nghĩ tới nó vì một lý do khác ngoài o bế thời-không, đó là chuyện cảm giác an toàn - hay nắn nót nói theo chuẩn bây giờ là vệ sinh an toàn thực phẩm. Đúng là đồ nấu ở nhà không cho được ngậy, béo, thơm như nhiều món ngoài hàng, nhưng cái sự an tâm nó thắng thế trước thói tham của dạ dày, nên với rất nhiều món trong đó có phở, chúng tôi nếu thích chí thì sẽ tự nấu tự ăn.
Hôm nay có việc phải đi xuyên thành phố, trên đường về tôi quyết định tự tặng mình một bữa trưa như ý: phở bò phố Hàng Đồng.
(2)
Quán xem ra lại thêm một hồi chỉnh trang. Không còn bóng dáng của hơn mười năm trước lem tem nhem mà nhìn gọn mắt, ưa nhìn hơn rất nhiều, dù diện tích vẫn cứ là bé xinh xinh như cũ.
Cậu chủ đứng bán hàng. Cô chủ lom khom dọn đồ gì đó. Tôi không biết anh nhưng biết chị, nhưng vì khẩu trang kín mít và cả vì cái sự bận bịu của cô chủ nên tôi không chào hỏi mà kêu món rồi ra thẳng bàn ngồi.
Xong một màn đánh chén thì đến thanh toán. Lúc này cô chủ đứng quầy. Tôi lơ mơ chẳng nhớ mình ăn chín tái gì - gầu hay nạm. Cô gái ân cần giải thích, nhà em hết gầu nên chắc chắn là chị ăn nạm. Ừ thì nạm.
Trả tiền, chẳng rõ cái mặt tôi hớn ha hớn hở sau lớp khẩu trang hay vì đã nhận ra tôi mà cô chủ hỏi thăm một hồi, rằng sao lâu không thấy chị, rằng bác hay đi cùng chị sao không đến. Tôi trả lời từng câu, trong lòng thấy vui vui.
(3)
Cái sự ăn quà ngoài đường mà vẫn còn được đôi ba câu xã giao thế này ít nhiều còn cho một chút cảm giác Hà Nội xưa, chậm và ân cần!
bún ốc của TA - dùng dấm rượu thay giấm bỗng |
Phục cô nàng này!
Không có giấm bỗng, bạn xài dấm rượu. Mà tôi quên chưa hỏi, đồng chí bạn khi đánh chén thì có khều chút mắm tôm không?
(2)
Nhiều năm trước, ở Hà Nội, không xa phố Lò Đúc, có hàng bún ốc được đài truyền hình - đặc biệt là nhà đài Hà Nội - tung hô, thế là tiếng tăm vang dội, bà con kéo đến ăn ầm ầm.
Cạnh bún ốc mẹ truyền con nối có thêm chả ốc và nem ốc. Khách tò mò gọi nhiều, gọi xong ăn xong thích rồi gọi tiếp cũng không phải là ít.
Tôi không nhớ được ai dẫn đến đó. Sau có quay lại đôi ba lần. Rồi bỏ.
Bún ăn ngon thì ngon đấy nhưng cũng chẳng phải xuất sắc gì. Nem và chả ốc có chút lạ nhưng dầu mỡ ngập mồm miệng, ngon đâu chưa biết đã biết thiếu lành.
Nhưng chuyện làm tôi có chút khó chịu và không quay trở lại nơi chốn đấy không phải là thức ăn mà là thái độ của bản tiệm, của cô con gái nhà đấy, giọng vẫn bèn bẹt chất gái làng ngoại thành nhưng kịp đầu nhuộm móng tay sơn môi mày kẻ vẽ mặt vênh vênh em đây Hà Nội gốc.
Khách có nhóm bạn trẻ vào quán, bộ dạng là sinh viên đang tuổi anh nhìn em em nhìn anh âm thầm tán dương, tán tỉnh nhau. Gọi bún rồi thêm cả chả cả nem xong xuôi, có bạn thật thà hỏi xin mắm tôm. Bà chủ nhỏ nói không có.
Nếu thế đã chẳng sao. Nhưng chuyện không chỉ có thế. Cô nàng không theo phong cách bún chửi gần ga Hàng Cỏ, cũng chẳng xài từ to. Mỗi tội, sau đáp án không có của cô thì cô hào phóng lòng thòng một bài giảng ẩm thực, đại ý rằng thì là mà chỉ có bọn "ngu" ăn bún ốc mới xài mắm tôm.
Tôi đang xì xoẹt cạnh bạn cũng đang xì xoẹt, hai đứa nhìn nhau cười.
Cô bạn hiếm khi gặp của tôi, khi tôi cùng cô kết thúc bữa trưa và ngồi rung đùi ở một quán nước chè vỉa hè ngõ nhỏ cắt Ngô Quyền rồi, nó cười khẽ bảo tôi, thời này lạ.
Tôi hỏi nó, lạ gì. Nó bảo, bọn đài truyền hình dốt nát cộng bọn mạng lơ ngơ, đứa nào cũng nghĩ bố mày đây là chuyên gia phê bình ẩm thực. Quán ngõ nhỏ phố nhỏ ngon thì ngon đấy, nhưng đội người ta lên đầu thành đặc sản Hà Thành, thành tinh tuý quốc gia thì rõ là dở hơi.
Tôi nghĩ bụng, may mà cô này chưa ra quán gần chợ Hàng Da, xơi bát bún chồm hỗm nào đậu rán, nào giò thanh, chưa kể thịt bò chần. Quán đấy không ít người hào phóng ban cho danh hiệu tinh tuý mồm miệng Hà Nội xưa đấy.
(3)
Mấy năm nay thi thoảng thèm bún ốc, tôi cùng TL hay mò mẫm sáng cuối tuần lên Đặng Dung mỗi người một bát, bữa ốc to bữa ốc nhỏ bữa ốc tổng hợp. Nhà đó con cái ngồi chan và đưa bún giọng cũng bèn bẹt chân quê, nhưng thái độ thì khôn được xếp vào hàng cụ, chiều khách khéo léo vô cùng.
Khách gọi bún, bản tiệm không quên hỏi, anh/chị/cô/chú/ông/bà có ăn mắm tôm không. Có bữa tôi xin, có bữa không.
Bát bún bày ra, nóng hôi hổi, đậm đà đủ chua cay mặn, lại được trung hoà bởi rau ghém tươi mới thanh mát - còn sạch hay không thì không có đảm bảo. Tôi no say một hồi, nghĩ đến cái câu ăn bún mà dùng mắm tôm là "ngu" kia lại muốn cười.
![]() | ||||
quay lại 14.8.16 - hai con mèo, một con hổ và một con dê - sau thăm đình làng Cống Vị |
![]() |
dim sum + vịt + salad Deli + cái chân của thầy đã được bố thầy cắt đi :-) |