Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện bếp - dụng cụ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện bếp - dụng cụ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2021

ép nhanh & ép chậm - máy hurom và cải kale

cải kale với chút dứa và cà rốt - ép với máy Hurom
Năm nay TL tay chơi đầu tư máy ép chậm. Câu chuyện thành chủ đề của kha khá thì thào của đám tam cô lục bà tụ tập mỗi sáng trước cửa nhà quanh hàng xôi và hàng hoa quả. Theo lập luận của tất cả đám chị em đó thì thà mua mười cái máy ép thường - ép nhanh dùng dần còn hơi bỏ liền lúc một khoản kha khá để mua cái "của nợ" kia. 

Tôi nghe TL khen máy ép mới - ép chậm này lợi hại, nhưng chỉ đến tối hôm trước mới được "khai hoá văn minh" khi ngồi xổm trong bếp nhìn cái máy xử lý một rổ dứa và cà rốt. Máy chạy tự động, từ tốn, êm và bã hoa quả được vắt tới kiệt chứ không lớp bớp bọng nước như mấy cái máy cũ - ép nhanh trước kia trong bếp nhà Hà Nội.

Tối qua tôi lại có thêm một khám phá mới, lần này là bạn cải xoăn - cải kale mà từ mấy năm nay không ít dịp tôi nghe đủ kiểu tụng ca về công dụng thần kỳ của bạn ý. 

Nước ép cải xoăn pha lẫn nước ép dứa và cà rốt uống rất ngon. Còn thần kỳ đến đâu thì để từ từ tìm hiểu hỉ!

Thêm nữa, tôi nghĩ, tiền nào của nấy. Nếu dùng máy thường xuyên thì đúng là rất đáng, cái khoản đầu tư này. Nghe TL kể lần trước, khi còn chưa có máy mới này, cô em thử ép cải xoăn bằng hai máy cũ, một phổ thông và một được coi là kha khá đẳng cấp, kết quả một cho món rau nghiền, một cho được xiu xíu nước. Cứ không phong phú dồi dào nước ép xanh lét với các miếng bã khô cong như bây giờ 😀

Tôi không phải là tín đồ của trào lưu dùng nước ép. Nhưng cái vụ máy Hurom và cải xoăn - cải kale này, quả là thú vị!

dứa và cà rốt - nếu dùng máy ép thường,
hẳn sẽ chỉ được nửa cốc

bã ép cải kale - wow :-)))

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2020

ở trong tầm mắt - cheesecloth và miếng bông của người thái được dùng lọc bột và đồ cốc loại

Cách đây nhiều tuần, tôi cao hứng dọn tủ đồ bếp. Lúc đó nhìn thấy một miếng vải lọc - cheesecloth vẫn còn nguyên trong bao gói thì rất cẩn thận đặt sang một trong những ngăn kéo đựng các món đồ bếp nho nhỏ. Cẩn thận hơn, miếng vải được đặt đưới một cái khay chứa mấy món dây thun và kẹp thức ăn.

Tự tin vào trí nhớ siêu phàm của mình, tôi rất hài lòng với sự đặt định vị trí đó. Cho tới lúc cần tìm vải lọc cho món bột mỳ căn thử nghiệm thì kết quả là con giời ú a ú ớ, rõ ràng mình đã thấy , rõ ràng mình đã cất , vân vân và vân vân. Nước bột vẫn ở đó chờ đợi, cheese cloth chẳng thấy đâu. May mắn là tôi có một miếng vải bông nhỏ của người Thái, lấy vội ra giặt vò một chặp rồi hoá phép nó thành tấm vải lọc chuyên dụng bất đắc dĩ.

Tối qua đang xếp lại mấy món đồ trong cái ngăn kéo có cái khay đựng chun và kẹp thì ồ, à  đây rồi. 

Ở trong nhà và trong bếp, chúng ta luôn có những câu chuyện to để kể lại. Và cũng có không ít những câu chuyện bé tí tẹo, siêu ngớ ngẩn để mà nhớ như một trải nghiệm, như một bài học. 

Túi vải lọc chưa mở đó tối qua được tôi trịnh trọng cho về tủ chứa đồ bếp, không phải ở vị trí ban đầu - vốn là trong một góc khuất ở tít tận giá ngăn trên cùng của cái tủ cao lút đầu người - mà là ngay trong tầm mắt của tôi, vuông vức một góc cạnh tủ. 

Tôi thậm chí còn tính đóng một đinh nhỏ để treo nó lên, ở ngay mép thành của tủ đồ. Để cho, lúc nào  cũng ở đó, ngay trong tầm mắt của tôi. Và sẽ không còn cái màn tay bới lục, miệng lẩm bẩm như một con dở,  đâu rồi, đâu rồi, Giời ạ!

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2020

nắp đậy silicon - airtight lid giúp hạn chế sử dụng màng bọc thực phẩm

Airtight lid / Couverture hermétique, chất liệu silicon, sản xuất tại nước Tàu.

Trong cửa hàng đồ bếp ở Pittsfield, bạn đánh chén ra vẻ rất nghiêm túc hỏi tôi, món này xuất xứ Trung Quốc có ảnh hưởng gì không. Tôi cười cười, tui đây bá đạo bá quyền chán ghét nhưng triệt để tiêu dùng bài-Trung thì tui không theo nổi.

Hai nắp đậy một lớn một nhỏ được mua về dùng thử xem lợi hại thế nào. Bữa rồi con giời lấy nắp che cái hộp nhựa đựng thực phẩm chứa lưng lưng bí ngồi bằm, cầm cái núm giơ cao lắc qua lắc lại đắc chí khoe với Tiên sinh đang làm việc với máy tính bên bàn bếp. Câu khoe chưa dứt thì nắp vẫn lơ lửng trên không trong khi cái hộp rơi phịch xuống mặt bàn, mấy vụn rau bay tung toé. Ông lão cười phì bảo, may mà không phải là đồ đựng nước, kẻo lại làm ướt máy tính thì lại mất công gửi đi hãng sửa giống như đợt trước dính rượu vang.

Nói gì thì nói, ngoài cái tai nạn nhỏ đó ra thì hai nắp đậy silicon này quả là siêu lợi hại. Chúng đặc biệt "ăn" [dính] đồ inox và gốm sứ. 

Tôi rất lạc quan hy vọng trong bếp sẽ dần dần ít đi hình ảnh cả tôi lẫn bạn đánh chén cứ chốc chốc lại roẹt roẹt giật màng bọc thực phẩm đậy điệm món này món nọ.

Còn lâu mới dám nhận mình là người sống "xanh". Nhưng ít nhiều, vụ mua bán này tôi hài lòng. Thay đổi nhỏ nhưng là thật và hiệu quả ngay trong hoàn cảnh cụ thể nhà mình.

* Lò vi sóng / Lò nướng / Máy rửa chén đĩa: 428 độ F / 220 độ C; Tủ lạnh: -40 độ F / -40 độ C

airtight lid - nắp đậy silicon

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2020

dao cắt rau mini wüsthof

Chuyện con dao - đâyđây nữa - luôn là một chủ đề hấp dẫn trong bếp đối với tôi.

Dao bếp Wüsthof giá không mềm chút nào. Bữa rồi trong tiệm đồ bếp ở Pittsfield tôi bất ngờ khi thấy cạnh quầy thanh toán có một hộp bự sót lại dưới đáy đôi ba con dao nhỏ mác này với giá sau thuế đâu như chưa tới 7 đồng tiền. Lẽ dĩ nhiên là con giời nhấc vội một bạn dao mini này thả giỏ đồ chờ thanh toán.

Con dao bé tý xíu, mảnh mai, nhẹ bẫng, được ghi rõ made in Germany như một đảm bảo về chất lượng. Mà thực tế quả đúng là vậy. Tôi dùng nó ngay sau khi quay lại nhà biển, từ cắt thái tỉa mấy món rau củ gia vị xinh xinh đến lạng lách lọc da cá, khêu phần gân hay xơ dính xung quanh trục lưỡi dao trong máy xay, vô cùng lợi hại.

Ở nhà mình thi thoảng khéo gặp tôi kiếm được con dao nhỏ làm thủ công - thường được mang nhãn xuất xứ làng nghề Đa Sỹ - mũi nhọn hoắt và sắc bén vô cùng. Dao này dùng rất thích. Điểm trừ duy nhất là nó dễ bắt rỉ. Với bạn dao mini của Đức, đương nhiên sẽ không có chuyện lem nhem phai sắc.

Vì thế, tôi thậm chí bắt đầu tính toán, nếu có dịp quay lại tiệm đồ bếp nọ, và nếu còn duyên, dứt khoát tôi sẽ kiếm thêm bạn dao nhỏ này cho bếp nhà rừng và bếp nhà Hà Nội :-)))

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

giỏ xôi bếp thái - lào

Minh hoạ tiêu biểu cho một tay hoarder điển hình :-)))

Nếu không dọn ngăn tủ bếp tít ở trên cao, tôi sẽ không mò ra chúng.

Có ông lão đi ngang qua, nghe tôi phê bình tội tích đồ thì lờ lớ lơ. Rồi sau đó chốc lát, ông hồ hởi như thể tìm ra châu lục thứ n, rằng thì là mà mình có thể lấy đôi ba cái cóng-khẩu, ép-khẩu này mang đến nhà rừng, gá lên tường gỗ làm trang trí :-)



Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020

asian-style rolling pin - cây cán bột mini

Được làm từ tre, nhỏ xinh xinh, dài vừa gang tay của một ông thợ rừng :-)))

Được quảng cáo rất oách là lợi hại cho rất nhiều món thuộc phạm trù small pastries.

Cứ thế lí lắc trong đầu tôi là một loạt tên gọi và ý tưởng điên rồ thử nghiệm này nọ:
- há cảo kiểu Nhật - japanese gyoza
- sủi cảo/bánh hấp/bánh chẻo bếp Hoa - chinese potstickers
- bánh bao súp Thượng Hải - Shanghai soup dumplings
- bánh momos Tây Tạng - tibetain momos / nepalese momos (?)
- bánh samosas bếp Ấn - indian samosas
- bánh bao hấp - steamed bao
- bánh mỳ dẹt - thin bread
- và còn gì bổ sung tiếp...

Chiều tối qua, tôi đã dùng thử cây cán tre này cho món bánh bao. Tuyệt vời!

Bài học to ở đây là, có một số dụng cụ bếp dứt khoát nên dùng đồ chỉnh chuẩn. Ly cốc, vỏ chai hay thậm chí là chày gỗ cũng tốt đấy. Nhưng với ai khéo tay trong bếp tôi không rõ, còn tôi hậu đậu cộng ẩu tả ăn vào máu, đồ chuyên dụng rõ ràng là lợi hại vô cùng :-)))

bạn ý là đây, cùng họ hàng là cái chảo bếp Hoa

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2020

xắt trái dưa leo

Ở siêu thị thường, dưa leo giống Anh trái dài, vỏ xanh sáng màu, ăn giòn và mọng nước. Trái dán nhãn ORG không rõ ngon hơn trái thường bao nhiêu nhưng giá căn bản là có nhiều khác biệt. Bạn đánh chén là người căn cơ, bất chấp mấy cái vụ xanh sạch cứ bịch ba trái giá mềm là ông nhặt. Tôi ki-bo chẳng kém lại thêm thói xỏ xiên thường trực đối với các tín đồ BIO/ORG nên thấy cái vụ dưa thường và dưa sạch có chút hay hay, còn lại xơi gì cũng được.

Đến lúc sợ chết không thò chân vào siêu thị nữa và thành lệ đặt hàng, chờ đến hẹn thì đi lấy thực phẩm ở chỗ mấy bà con sống xanh sống sạch yêu chuộng môi trường, vấn đề giá cả và lựa chọn không còn đặt ra nữa. Nguyên tắc vàng duy nhất: có gì mua nấy, miễn bàn.

Dưa leo sạch mua tính theo cân nặng chứ không phải đơn vị trái và giống không phải là dưa Nhật dưa Anh mà là garden cucumbers trái mập, chắc nịch và vỏ xanh sậm. Lúc đầu không quen cái hình dạng đó tôi có chút khó chịu. Nhưng trái dưa rửa sạch, bỏ cái núm đầu đi rồi lỗ mãng cắn phập một cái mà xem, công nhận là ngọt vị thật thà hơn cái ngọt xốp của các bạn dưa siêu thị thường.

Đến giờ làm bữa trưa muộn, tôi ngồi trong xó của mình ôm ấp các cơn đau bỗng thấy lù lù trước mặt ông bạn đánh chén với màn mặc cả ai chịu trách nhiệm thái dưa cho đĩa salad dưa leo cá hồi xông khói. Bạn đánh chén khôn lỏi, bắt đầu với giả định chắc nịch người còn lại trong bếp là người chuẩn bị món, đĩnh đạc yêu cầu, tôi không cần cà rốt, không cần hành [tây]. Chỉ cần dưa xắt lát mỏng là được. Bày ra đĩa với cá, không thêm bất cứ gì khác.

Nói xong, ông lăng xăng lôi ra cái thớt, rồi lại bày cạnh một cái bàn nạo và một cái hộp nạo rau củ quả ý bảo, đấy tôi có công chuẩn bị dụng cụ, việc tôi giờ đã xong.

Tôi nhìn hai cái món dụng cụ, nghĩ đến chuyện phải rửa loằng ngoằng không cẩn thận làm đau tay thì hỏi, thế dùng dao thái có được không. Thế là trong bếp có ông già chuyển vai thành đứa trẻ được chiều hư, dưa phải xắt lát mỏng mới được.

Ừ thì xắt mỏng. Xắt bằng dao. Tôi làm được là được chứ gì!

Bài học làm bếp căn bản cho nghiệp vụ thái, cắt vốn vô cùng đơn giản được thực hành: tay giữ trái dưa, nhớ khum cái đầu ngón định vị cho hành động thái, thế là xong. Cứ chầm chậm hai ba phút, trái dưa đã hoá phép thành các lát dưa xắt mỏng không khác mấy so với dưa lia qua mấy cái món dụng cụ kia.

Tôi xong việc thái dưa thì phát hiện mình hoá ra bị lừa. Vì lúc trước trong bếp còn có đứa gào lên hôm nay tôi từ chối mọi nhiệm vụ chuẩn bị bữa trưa.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao. Xắt dưa xong thì thấu đạt thêm nửa ly lai cái triết lý làm bếp dù việc tầm thường nhất - ở đây là thái/cắt/xắt dưa leo - cũng cần có phương pháp. Và cả kiên nhẫn nữa. Cái món này tôi gọi là thiền-xắt-dưa-leo 🥒🥒🥒

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2020

tiếp chuyện con dao: khi đi hội chợ gặp anh mèo

Chuyện con dao nói chơi chơi cách đây mấy năm giờ đã hóa thành nửa sự thật.

Ở hội chợ nông nghiệp gần nhà, có một quầy hàng phong cách "vô thiên lủng" rất lạ. Tôi xỏ xiên hỏi cậu đứng quầy rốt cuộc mày là từ cái địa phương nào khi biển trên có tỏi Lý Sơn, biển dưới lại là bưởi xứ Bắc, rồi một thùng đương quy to tướng chềnh ềnh ngay mặt quầy, đó là chưa kể các sản phẩm từ mật ong, trà cúc đóng miếng đường phèn và đặc biệt hơn cả là một góc kệ bày gần chục con dao và một cái rìu. Câu trả lời chúng tôi nhận được nghe rất oách: bọn em là quầy hàng "liên kết". Cô đồng nghiệp của nó còn nhiệt tình thêm giải thích, phải thế bọn em mới đủ tiền thuê quầy hàng,

rìu của ông "mèo"
Tôi tự thấy mình không phải đạo phải phép cho lắm - công thức tiếng Tây là politically correct - khi hùa theo lối nói của bạn trẻ rõ ràng là tộc Kinh rằng thì là mà đây là dao Mèo. Chọn đồ xong đến hồi mặc cả, có ông mặt đặc người Hmong xuất hiện. Thế là lại càng thiếu nghiêm túc, quay sang hỏi ông này là ông Mèo à. Chẳng có ai nhạy cảm chính trị chính em ở đây cả, ông Hmong cười cười bảo đúng ạ, rồi giải thích chút về gốc gác của con dao, rồi nhất trí với cái giá tôi đề nghị.

trà cúc đường phèn đóng bánh

Ông Kinh và ông Hmong bán hàng vui. Tôi có hai con dao thái và một cái rìu mua chơi chơi cũng vui.

Về nhà đi ra vườn tìm đoạn thân cây chặt thử, hí hửng chạm cây thiết mộc lan thì hóa ra là cái phần thân ruỗng. TL tưng tửng, giỏi thì chặt cây cà-ri đi. Cái cây to cao thế, chặt phải tội. Thế là cái rìu tạm thời để một bên. Còn bạn dao thái thì đã kịp mang ra xài thử. Rất đáng đồng tiền móc ra khỏi ví, và cũng rất đáng cái công sức một lần đi hội chợ vào một sáng chủ nhật tắc đường :-)

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

quà berlin

Ngày trước không ít lần mồ ma partner của D vặn vẹo hỏi tôi, thích bánh [ngọt] sao không làm bánh. Lúc đầu tôi còn dài dòng giải thích nào là tốn kém vụ mua sắm dụng cụ, nào là làm nhiều ăn chẳng hết bao nhiêu, nào là lích kích mất thời gian, nào là nguyên liệu đắt, sau chốt hạ, sợ béo. Tính ra, ngoại trừ thú vui nặn viên truffles thì đúng là tôi không có bất cứ ý niệm nào về đồ ngọt nhà làm.

Đồng nghiệp công tác 3 tuần ở Đức hôm nay chuyển cho tôi món quà từ bạn ở Berlin: một cái cân [cho người] làm bánh.

Chưa biết có ngày nào tôi nảy ra ý định chuyên tâm thử nghiệm đồ ngọt, nhưng đồ vật này, có lẽ chẳng tệ cho vụ cân mấy thứ hạt/lá khô gia vị. Tất nhiên là cho đồ mặn rồi :-)

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

chuyện con dao

Tôi muốn có dao tốt.

Cách đây đã mấy năm, TA email rằng vợ chồng T và B hè nào cũng sang Đức nghe nhạc, tiện nhờ mua bộ dao rồi khi B về Hà Nội giảng bài thì mang sang luôn thể. Tôi không tiếc số tiền, nhưng quan hệ sơ sơ vậy nhờ vác bộ dao không tiện nên bảo thôi.

BJ mò mẫm ra được mấy con dao cũ từ cái thời Phi Châu xa lắc lơ, rồi một bộ mini nguyên hộp, đưa cho tôi. Tôi trả tiền ví dụ, bọn dao lưỡi dài đem về Bắc Ninh, còn cái hộp giống như là làm cho trẻ con bị bỏ xó trong thùng đồ bếp.

Giấc mơ dao của tôi tiếp tục lơ lửng trong không trung.

Hè cuối chúng tôi ba người có dịp ở cùng nhau ở Sài Gòn, partner của D. nghe tôi lảm nhảm thành tích mua được đống sách nấu ăn cộng với một cuốn chuyên về dao, phẩy tay bảo nào đi mua đồ thái gọt cho nhỏ em. Tôi biện cớ người thân không tặng dao kéo, chuyến đi ra ngoài của chúng tôi thành bữa tối ở một quán vỉa hè nói chuyện dzông dzài cười chảy cả nước mắt.

Ngoài BJ, D và partner ra, còn có F đã kịp nghe tôi ca tụng về con dao chặt của người miền núi. Tôi vẫn nhớ bữa tối ngoài sân vườn quán gần Nhà Thờ, với vốn từ lỗ bỗ và bất chấp mọi nguyên tắc ngữ pháp căn bản, tôi khoa tay loạn xạ để tả chuyện con dao được tựu thành từ dòng chảy sắt nung, từ lửa đốt than đá, từ đôi tay chắc khỏe và thao biến ma lực của người thợ, từ khí tinh hoa của trời đất ra sao. Giờ nhớ lại, chuyện tôi kể khi lọt vào tai F hẳn là rất nhảm. Dù thế nào, tôi luôn tin là lửa và khí trời miền núi cao có vai trò quan trọng như thế nào với một bếp cụ thủ công.

Có vài lần tôi vào trung tâm mua sắm nhìn đám đồ thép sáng lấp loáng, vừa có cảm giác thích lại vừa ghê ghê. Đến gần nhìn giá tiền thì khiếp hãi. Hàng nhập đội thuế và lãi nhà bán, giá con dao mác tầm tầm gần bằng con-dao-dùng-trọn-đời bày trong cửa hàng đồ bếp ở Mystic. Tôi đã ở đó, đã định mở ví tiền, nhưng sau thấy bọn chảo và kéo hấp dẫn hơn thì bỏ qua. Giờ này, trong bếp, kéo dùng vẫn tốt. Còn cái chảo tội nghiệp từ phẩm quý cô cần nâng niu chăm sóc thì bị TL một lần vô ý chà không thương tiếc đã được gửi về Bắc Ninh, trở thành anh hùng bếp nhà nông vì năng lực mình đồng da sắt vô đối của nó. Tôi thi thoảng nhớ về chiến tích của TL thì nghĩ mấy hãng đồ bếp trứ danh có lẽ cần gặp nó để quảng cáo về chất lượng sản phẩm, kiểu như không phải tinh tế thì chuyển sang trường kỳ, nhất quyết không bao giờ mất đi giá trị sử dụng.

Tháng chín lịch dưới tốt cho việc mua mấy món đồ làm từ kim loại, từ vật dụng to trong nhà cho tới đồ bếp và các món trang sức. Tôi ủ kế hoạch thay áo cho cái nhẫn đã nhiều tháng, hôm qua nghĩ ra cái giá treo quần áo, giờ thì nhớ còn chuyện mấy con dao.

Vậy thì kế hoạch sẽ là một dao thái mới. Mở đầu cho chuỗi hành trình tìm con-dao-trong-mơ và cũng là một kế hoạch bếp nghiêm túc: học thái gọt cho tử tế các loại nguyên liệu, cảm nhận được quan hệ giữa dụng cụ bếp, từ nồi chảo nấu đến dao kéo cắt gọt và các loại đồ đựng thức ăn, với các loại thực phẩm.

Cho các bài học dược sư, tôi sẽ bắt đầu bằng những bước căn bản này.