Hiển thị các bài đăng có nhãn nhà là nơi ta sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhà là nơi ta sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2023

nhà là nơi ta sống: học biết hài lòng

hoa - quà từ bạn của TL, trong cái vại méo
(1)

Tối Chủ nhật, trong bữa trà muộn, M bỗng khụt khịt ngó nghiêng rồi hỏi có ai thấy mùi lạ không. Tôi cũng khụt khịt, rồi trả lời, à trở trời. TL thì giải thích chi tiết rồi thêm bình luận, đây là vấn đề nhiều nhà mắc phải

Ở nhà cũ Hà Nội, chúng tôi hứng đủ vấn đề thấm nước. Còn giờ ở nhà căn hộ, chúng tôi được thưởng thức những mùi lạ - từ hôi của hố rác góc cầu thang toà nhà khi ai đó quên không khép cửa qua mùi nước lau sàn rẻ tiền mà mấy cô lao công dùng để chà chà sàn hành lang chung mỗi sáng tới mùi ống xả bốc lên mỗi khi thay đổi thời tiết.

Hồi đầu mới chuyển lên nhà căn hộ, tôi khó chịu lắm. Lúc đó, tôi nghĩ, thà ở nhà dột còn hơn nhà hôi. Sau rồi quen tuốt. Chịu đựng. Và tự an ủi, may mà thi thoảng mới nghe hương cống.

(2)

Ở nhà cũ Hà Nội, vườn cho ti tỉ thứ rau. Cần lá chanh, ra vườn. Muốn gói chả lá lốt, ra vườn. Thiếu hẹ thả canh nấm gà, ra vườn. Kiếm trái quất, trái ớt pha nước chấm, ra vườn. Cần mấy thứ rau gia vị cho món cuốn hay ghém, tỷ như đinh lăng, diếp cá hay rau chua xứ Thanh, cũng ra vườn. Vườn nhà giải quyết không ít rắc rối, nhỡ nhàng trong nhà bếp. 

Giờ trèo lên nhà căn hộ, gọi là rau chúng tôi chỉ có chậu hẹ chuyển từ nhà cũ và một cây đinh lăng mua mới cũng như thi thoảng có cây ớt thời vụ.

Tôi đã rất khó chịu, không hẳn là vấn đề tiền mà là cái sự bất tiện. Phải lóc cóc đi chợ là một chuyện. Tệ hơn là chúng tôi không còn niềm vui ngẫu hứng mần cái này cái nọ ăn chơi nữa. Vì đâu có thể ra hiên quờ tay hái rau vặt quả nữa.

Thế rồi tôi cũng quen. Quen với việc lên kế hoạch và tự nhắc nhớ món cần mua khi đi chợ. Và không chỉ vậy, cho bếp ăn thường ngày tôi thậm chí còn quen với việc làm món với tinh thần bếp nhà có gì mình mần cái nấy chứ không chăm chăm dứt khoát phải có đủ lệ bộ thành phần nguyên liệu. 

(3)

Mấy năm nay, tôi thấy rất rõ những biến chuyển của cơ thể. Theo chiều đi xuống!

Tâm tính của tôi hẳn cũng theo đó mà thay đổi. Đỡ rườm rà. Không còn đua đòi loằng ngoằng nữa. Và nhất là, không còn mấy dục vọng, nói theo cách của bạn nhỏ Hồng Tâm khi bàn đến những ham muốn, những theo đuổi vật chất và tinh thần trong cuộc sống vội vã ngày hôm nay.

Tôi vẫn chưa quen với việc xê dịch giữa các không gian sống. Nhưng tôi biết, giờ đối với tôi, nhà là nơi ta sống. Và vì thế, dù thiếu thốn, dù chật hẹp, dù khiếm khuyết, tôi tự nhắc mình, thật là tốt những gì mình đang có!

Long Tỉnh pha ẩu tả, một sự xúc phạm đối với người yêu trà,
chặc lưỡi mình không sao

con thỏ đất nung được vẽ lại mắt
không mang cây mà đỡ nụ ngọc am, thơm khẽ một góc nhà

Tao Creative - không chỉ để đo thời gian
tôi đã chuẩn bị cuốn lịch 2024

Thứ Ba, 9 tháng 5, 2023

một ngày đầu tuần

chút sắc cho nhà căn hộ bừa bộn
Cảm giác tự do không có gì quá đặc biệt. Ngoại trừ việc sẽ không còn tiếng ting-ting báo tiền lương vô tài khoản thì cuộc sống của tôi vẫn thế. 

Tôi còn hai tuần nợ món chị em, mấy cái áo quần cần lên gấu, sửa cạp cho TL, sách vở tầng trên cần xếp gọn. Còn lại tôi đánh bài lười, kêu mệt mỏi và nằm dzuỗi uống trà, nốc cafe. 

Bạn đời ngược lại xem ra hết sức bận rộn. Ông đã kịp chữa hai cái ghế Grand Bois xộc xệch phần chân, đòi tôi đưa đi mua bằng được xốp foam dày để bọc con rồng to đùng mang về nhà biển. Dư chỗ để đồ, ông không quên gói thêm hai khúc mun sừng.

Ngày đầu tuần trong nhà căn hộ có một bình hoa. Tôi thấy TL đi làm về với bó hoa trên tay, tiện miệng hỏi hôm nay dịp chi đặc biệt. Tức thì nghe cô em càu nhàu. À hoá ra có cô bạn điệu đà yêu việc bày hoa giờ quyết định gán định cho cô em nhà mình cái sở thích này. 

Trong nhà có kẻ bắc cái ghế để với lọ thuỷ tinh cao trên nóc tủ chạn. Hoa mấy loại ở cùng nhau thực hoà hợp. Phải tội ở trong nhà căn hộ vốn luôn ở chế độ bừa không thuốc chữa, không dễ tìm cho các bạn này một vị trí thích hợp a :-)


phố hàng nhiều năm trước tối om om chuyên thuốc kích thích này nọ
giờ nhộn nhịp các loại bao bì vỏ hộp

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2023

nhà là nơi ta sống: viu sông, viu ao và viu mái nhà

tết con mèo, đi chơi nhà viu sông
Đất miếng lớn bên kia Sông Hồng với khung sắt và nền móng sẵn sàng, chủ mới vừa làm xong thủ tục nếu muốn lập tức có thể gật đầu bán đi với một món lời tiền tỉ. Nhà xây lên, hình như tiền xây cất đắt hơn cả tiền đất, tức thì giá trị nhà gấp mấy lần tổng đầu tư mua đất với xây nhà. Tôi nghe chuyện thì khiếp hãi. Cứ bảo tại sao nhân dân giàu. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Nếu chỉ là các phép cộng thuần thì xem ra gia chủ có một khoản lời khổng lồ về mặt lý thuyết. Còn tính tâm lực, trí lực và nhiều lực lực khác bỏ ra cho toàn bộ quá trình xây cất... úi chà, cái này gọi là vô giá.

Tôi nghĩ nhà ở cũng như con người và các sinh vật khác, nó/chúng có sinh khí cũng như khí chất của riêng mình. Nó/chúng cũng có yêu có ghét, có chọn lựa người đến định cư. Đâu phải cứ dzẩu môi lên, bố mày đây tiền lút đầu thích thì mua là có liền. 

Chúng tôi chạy xe 82 rì rì qua sông theo con cầu cũ, đến chơi Tết nhà viu sông. Nhà đẹp! Ai hỏi tôi có thích, tôi đáp liền có. Ai hỏi tôi có muốn, tôi chẳng do dự, em chẳng dám đâu. Ngay cả khi chúng tôi có đủ xèng để mua miếng đất và dựng lên ngôi nhà thì chi phí hàng tháng cho nó, chi phí cho một phương thức sống thích hợp ở đó thực vượt quá khả năng của chúng tôi chừng nào chúng tôi thường xuyên phải di chuyển thay vì có thể làm việc ngồi lỳ ở trong nhà. 

Bạn sống ở một nơi chốn trong hoàn cảnh cao không tới, thấp chẳng thông, kiểu một thị dân nhàng nhàng, chắc chắn bạn sẽ phải tính toán các chi phí lợi ích. Sống nhà viu sông đối với tôi là đời sống của đại gia theo đúng mặt nghĩa đen của từ :-)

Tôi hoan hỉ mỗi khi có dịp qua chơi nhà đại-gia và thưởng thức viu sông. Thời gian còn lại của các ngày sống, tôi hoan hỉ cái viu [các] mái nhà nhìn từ nhà căn hộ hay mỗi khi về Bắc Ninh là thưởng thức viu ao.

Suy cho cùng, nhà là nơi ta sống. Và viu gì cũng tốt khi chúng mình cảm thấy thoải mái ở trong đó cùng các tầm viu sẵn có hì :-)))

từ hiên nhà căn hộ - em đây viu mái nhà

nhà của hai cụ già ở Bắc Ninh - viu ao chuẩn mực

đi chơi khách: viu sông ngày Tết vắng bóng xà-lan

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2022

dọn máy tính: nhà mình đã từng

Nhà Hà Nội tôi quen miệng gọi "nhà cũ". Và nơi chúng tôi sống giờ được gọi "nhà căn hộ".

Thi thoảng nghĩ về sự gọi tên này, tôi phì cười. Cười xong thì gật gù, cũng là có ý tứ.

Trong các bức hình cũ, tôi nhìn ra không chỉ đồ vật, mà còn có cả các thói quen, những sự yêu thích theo thời điểm, những kết giao xã hội, những kế hoạch...

sáng uống trà - thời gian chăm chỉ làm các món vải ghép

dọn sân vườn

góc học tập xanh lè

uống trà ngoài sân - ghế YNot

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2022

làm gì với đám hộp

hộp nhỏ lồng hộp to... đến giờ giải phóng
Ở nhà cũ, chúng tôi có một "cơ chế" tái chế đồ vật như này: món to thì sẽ gọi chị "đồng nát" quen và cho, đổi lại vào dịp cuối năm lịch dưới, bà chị sẽ bỏ ra nửa ngày giúp lau chùi mấy cái cửa cổng; rác tái chế nhỏ thì hoặc để ngay gốc cây trước nhà chờ ai đó qua nhặt, hoặc để riêng một chỗ ở điểm tập kết rác của toà nhà. Người bỏ đi đồ vật thoát nợ, mà người nhặt nhạnh chúng thì vui. Ai cũng hài lòng.

Chuyển lên nhà căn hộ, chuyện hoá ra có chút phức tạp. Rác tái chế hàng ngày tôi để riêng một chỗ, nói chung là ổn. Riêng bữa nào có thùng hộp hay món lớn thì ái chà, không phải gọi bừa ai cũng được đâu nhá.

Trong toà nhà tôi chưa kịp quan sát kỹ, và nói chung thì cũng chẳng có ý định để ý tìm hiểu làm gì. Chỉ là thoáng qua thì tôi biết là có những thứ tự, những tôn ti nhất định giữa các vị bảo vệ và lao công. 

Tỷ như bữa trước, thấy một ông và một bà đang xếp đồ đồng nát, tôi tiện miệng kêu thỉnh bác lên nhà cháu lấy mấy thùng carton bự. Hai vị này lập tức nhìn nhau rồi rón rén ra trình bày, báo cáo bà bác chuyên dọn vệ sinh thang máy và nền tầng sảnh.

Tỷ như, ở dưới mấy phòng chứa rác, tôi phát hiện lại có một sự phân chia lợi ích giữa các bà thím trực tiếp đẩy xe khui rác với mấy cô chuyên lau quét các tầng và ông bác trông xe.

Bữa nay, chúng tôi giải phóng bản thân khỏi vô số hộp lớn nhỏ, cái này nhét chồng trong cái kia. Đám hộp được giữ bấy lâu này phòng hờ phải chuyển nhà lần nữa trong trường hợp không thương thảo được với chủ thuê cũ, giờ không cần thì đến lúc nói lời chia tay với chúng.

Và tôi thấy mình rất tỏ vẻ, ung dung xuống nhà tìm bà thím chuyên lau cầu thang để thông báo, bữa nay nhà cháu có nhiều thùng hộp lắm bác gái ơi :-)

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2022

hè này có bao nóng

Giữa sáng, tự an ủi
nhà thiếu sáng đồng nghĩa cảm giác mát mẻ
Ai đời được mời đi ăn trưa mà lại mặc cả, chọn chỗ nào mát mát ý ạ. Tôi hạn chế ra ngoài ít nhất có thể. Vì nóng. 

Ở trong nhà căn hộ, chủ cũ để lại đống điều hoà hỏng. Tôi lười cộng ki-bo, lại nữa là có không ít thời gian không sống ở Hà Nội kể từ khi dọn về đây nên cứ là mặc kệ. Riêng cây điều hoà to đùng ở tầng dưới, bữa rồi nóng quá, hai chị em cho chạy thì được hồi hoảng hốt bấm nút OFF vì thấy nước ở đâu rỉ ra khắp một góc nhà. À thì ra điểm nối bị bong dây keo cuốn/dán.

Kiếm dây cột lại không khó. Tiền điện chi thêm cho cái máy cũng chẳng phải là chuyện to. Vấn đề là điều hoà to đồng nghĩa với cục máy to phả hơi nóng tưng bừng biến hiên nhỏ thành cái lò hấp. Mà như vậy thì chạy máy điều hoà đồng nghĩa với việc liền thời gian trước đấy, chúng tôi phải cho các bạn cây ngoài hiên di tản vào trong nhà. Điểm này, cả TL và tôi đều lười ngang nhau. 

Thế là có cảnh buồn cười như thế này. Con chị ngồi trong nhà mồ hôi chảy đầm đìa nhưng cấm kêu, tệ quá thì tự niệm, mình đang tu-cái-nóng. Con em hết giờ làm về nhà sẽ kêu gào một chập sao nóng thế. Nhưng hễ được đề nghị hay mình chạy máy điều hoà nhé thì lại phủ định tức thì, vì ngại dọn cây.

Tiếp tục sống trong cái nóng thôi :-)))

Tạo chút cảm giác xanh: tổ chức lại chậu cây

Xanh tiếp: cành trúc Nhật và viên đá cũ

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2022

khi hà nội chúng mình ướt nhoét

Thì tâm trạng con người sống trong thành phố, ít nhất là trường hợp của tôi, rất chi là tệ.

Lúc mới nhìn mặt sàn tầng hầm nhà xe sáng nay, tôi choáng váng. Bác coi xe giải thích, tự nó ướt đấy. Rồi bác ân cần dặn dò, đi chậm thôi kẻo ngã. 

Mà chẳng phải mặt sàn tầng thấp, ở hành lang của tầng lầu chúng tôi sống, cũng cứ là ướt nhoét. 

TL đi làm về kể chuyện theo lời cô đồng nghiệp, nhà cô mỗi ngày đổ đi hàng lít nước từ máy hút ẩm. Tôi thật thà, thế mình mua một cái nhể. Tức thì bị mắng, có biết cần bao nhiêu cái máy và mỗi cái bao tiền không. Thôi dẹp!

Nhà căn hộ có đến một vạn điều dở hơi, từ dở hơi to tướng tới dở hơi nhỏ nhặt lặt vặt. Nhưng thời gian này, tôi thực đánh giá cao việc sống ở đây. Trên tầng cao, các cánh cửa lại luôn được đóng kín, vì thế cảm giác ướt nhoét não nề xem ra giảm bớt đi đáng kể mỗi khi chúng tôi về nhà.

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2022

nhà là nơi ta sống: phòng gỗ và tường xanh

Tôi dọn dẹp tâm trí của mình, cố gắng tẩy bỏ nhiều nhất có thể các đốm bám mang tên "chấp bám".

Không thể quay ngược bánh xe thời gian, những gì liên quan đến nhà Hà Nội - nhà cũ là các bức hình.

Có phòng gỗ - ổ heo trống trơn chờ ngày được chủ thuê sữa chữa.

Có hành lang tối, ẩm, mốc với tường xanh đủ tông từ nhạt tới đậm.

Có những búi cây giờ không còn nữa.

Nhà là nơi ta sống. Nhà có khi là hữu hình, sờ mó được. Cũng có khi nhà là một ý niệm mang mùi vị của thời gian!

phòng gỗ - ổ heo với bức tường
nham nhở "nhật ký làm luận án"

vại sành chờ chuyển về nhà Bắc Ninh, từ phố về quê a

cây lựu bị Mẹ chê không chào đón,
thế thì em nó trèo lên nhà căn hộ

bụi nghệ "phong thuỷ"

cây quất được chị T. - một trong những nhân vật
bán hàng rong chúng tôi đồng hành
hơn mười năm trời - cho trước Tết năm nào

nhà là nơi ta sống: quán chiếu sự "chấp bám"

đã từng là ô đất trồng rau, cửa sổ vuông giờ hoá ô tròn tròn
Cảm giác khi đi qua nhà Hà Nội - mà giờ tôi gần như sẵn sàng gọi là nhà cũ thật là buồn cười.

Nhà hàng xóm kế bên chắc không vui là mấy khi giờ đây không thể để khách hàng dựng xe thoải mái trước cửa nhà chúng tôi. Anh này có lai lịch tung hoành bán thuốc lá lậu và nhiều hơn thế ở nước Đức, sẵn sàng cầm dao đả thương người nếu có xung đột. Chúng tôi kính nhi viễn chi, cười cười nói nói anh anh em em. Xem chừng đến giờ ông anh vẫn còn phần "biết điều", không đến mức mất đi cái phần lợi chỗ đậu xe miễn phí mà thái độ này chi chi nọ. Nếu có gặp lại, đại khái là tôi vẫn có thể cười toe toét nói nhảm nhí vài câu.

Nhà tầng trên thì "trở mặt" lưu manh ngang ngược vô lối khi hùng hổ tuyên bố là chủ nhân ông của toàn bộ phần mái nhà tầng dưới. Tôi không tham gia vào những trao đổi đầy mùi "thuốc súng" đó. Nhưng có vẻ cậu thuê nhà chẳng phải tay vừa. Nó im im, cứ để chuyện tung toé. Tung toé hồi thì đâu vào đấy. Vợ chồng nhà trên chèo leo ra được thêm tý phần che mái nhà dưới. Còn cậu thuê nhà muốn dựng khung vuông vắn thòi cao lên chút ở chỗ mái đã thoả mãn ý đồ của mình.

Thằng lưu manh hàng xóm cách một con đường vẫn chung thuỷ lưu manh. Nó sửa nhà mở quán, bày cát và gạch bên tường nhà bên này. Quản lý tiệm bên này ra nhắc thì nó chửi lại. Tôi nghe chuyện cười khì khì, thế mới là nó. Những chuyện kiểu này ngày trước mà gặp tôi tức anh ách. Giờ thì sao? Tôi ngẫm nghĩ, mày cứ đầu gấu một góc hẻm, đi ra đường lớn loạng choạng mồm miệng tay chân thọc vào "đại nhân" thì biết mùi ngay.

Mấy tháng rồi, có không ít lần tôi thấy mình căng ra, mệt mỏi vì những chuyện lặt vặt liên quan đến nhà cũ. Ngay cả khi tôi chẳng phải chịu trách nhiệm trực tiếp nào trong các giao dịch và giải quyết vấn đề phát sinh. Nhưng mà hay nhá, sau rốt thì tôi thêm một tầng thấm cái ý tứ mang màu triết lý đạo Bụt, đại ý là các việc đều có những cái dây duyên, dây nghiệp căng đỡ ẩn tàng. Đâu phải cứ nhìn sự việc trên bề mặt mà tâm nhiễu loạn và nhảy chồm chồm. 

Mà thực tế là chuyện gì cũng đi đến điểm gỡ nút thắt. Vậy nên mình đã chót cái thân cái phận sống "hèn" của một kẻ tiểu thị dân hạng bét thì yên lặng mà sống tiếp. Cái số mình Ông Trời không cho hơn, đừng cố loi choi làm gì. Nhìn người thiên hạ nhất loạt một phường nhuộm, điên cuồng rượt đuổi các giấc mơ đại gia, bất động sản, chứng khoán... tôi đây dứt khoát cười khì khì, đây không phải là chuyện của nhà cháu ạ!

Ngày tôi bán xe Dream Thái - "lộc" Bà Nội bán một phần nhà phố Cửa Bắc chia cho con cháu, tôi như "thất thần". Tính bám chấp của tôi đối với đồ vật thực có chút đặc biệt. Đôi khi chỉ là mẩu bút chì nhỏ xíu kỷ niệm ngày đi chơi thành Rome với Olivia mất tiêu cũng đủ làm tôi rầu rĩ nhiều ngày. Nói chi cả một cái xe máy gắn bó với tôi từ ngày bắt đầu đi làm kiếm đồng tiền lương tháng. 

Nhưng giờ thì chẳng phải chỉ là chuyện cái xe máy. Nhà cũ vẫn ở đấy, nhưng không còn là chỗ tôi chui ra chui vào mỗi ngày. Tôi quyến luyến nó, tôi nhớ nó. Và tôi cũng hiểu, không bỏ hoàn toàn được thói chấp bám, nhưng ít ra tôi có thể tránh để bản thân bị lún sâu trong đó. Tôi bình tĩnh quán chiếu cái sự "chấp bám" trong mình. Đơn giản thế thôi :-)

cà-ri và cau không còn
may mắn vẫn đây khế ngọt và mẫu đơn trắng

cây cau đi mất tiêu rùi :-/

mẫu đơn trắng vẫn ở đây :-)

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

nhà là nơi ta sống: bởi đây là hà nội

nhà Hà Nội hè 2011
(1)

Mấy tháng rồi, có thật nhiều chuyện bi-hài xảy ra xung quanh một chữ nhà.

Cơn điên loạn nhà đất, hay nói một cách hoa mỹ là bất động sản, tôi nhìn, nghe, đọc xem ra đã đủ. Và từ rất lâu. Về căn bản, với một người có xuất phát điểm nhàng nhàng trong tất cả mọi sự, bao hàm cả ý chí phấn đấu như người thiên hạ ngoài kia và là điều tôi vô cùng kém nếu không nói là ở mức zero, tôi chẳng màng để ý. 

Tất nhiên là thi thoảng nghe chuyện ai đó, đến nhà ai đó ngó một cái thì con giời cũng có chút xóc nảy, cũng có chút hoảng hốt, cũng có chút vội vã. Nhưng rất mau, tôi lại thấy mình ở trong nhà Hà Nội quen thuộc, trong cái ổ heo - phòng gỗ chừng mươi mét vuông với rất nhiều món đồ gỗ, rất nhiều sách, và ô cửa nhìn ra vườn ngập tràn sáng cùng xanh mướt. Tôi thấy ổn!

(2)

Khi trong cái cuộc đời lộn xộn và nhàng nhàng của tôi bất ngờ có một quyết định và sau đó là một hành động to, mang tên hôn nhân, thì nhà bỗng hóa thành chuyện. 

Trong nhiều tháng, tôi chẳng khác nào bọn cún quen mùi xí chỗ, ở nhà căn hộ thì ở đó nhưng vẫn tranh thủ và nại đủ kiểu lý do để tót về nhà Hà Nội, rúc trong cái ổ của mình.

Chỉ đến khi quay về Việt Nam trong hoàn cảnh covid, tôi mới bắt đầu đánh giá cao nhà căn hộ, nơi tôi có đủ không gian để yên ổn tự cách ly sau hơn hai tuần cách ly tập trung ở Bình Dương. 

Rồi nhà Hà Nội cũng sang trang mới, chúng tôi chính thức coi nhà căn hộ là nơi trú chính. Chẳng còn lý do chi để quay về nhà cũ

Nhìn bề ngoài mọi chuyện có vẻ hết đỗi bình thường. Nhưng trong dạ, tôi biết mình đã qua thực nhiều lăn tăn, xáo trộn, thậm chí là vật vã để thích nghi.

(3)

Và thế là cứ tự nhiên ngấm ngấm mà tôi bắt đầu biết thêm nhiều chuyện về các giấc mơ ngôi nhà riêng

Ngôi nhà riêng cho cả hộ gia đình nhé, chứ không phải căn phòng riêng - a room of one's own đậm mùi triết lý nữ quyền của nữ sĩ Woolf.

(4)

Tỷ như đàn anh có căn hộ cao ngất ngây, cả về độ cao hình lý lẫn độ cao của túi tiền bỏ ra mua nó, luôn tự hào rằng thì là mà tòa nhà anh sống nằm trên một cái "túi" khí phong thủy vô cùng quý của Hà Nội. Tôi đến nhà Anh, ngó Hà Nội từ phòng khách, thấy rặt mái nhà lợp tôn đỏ xanh cũ mới cùng các bình nước Sơn Hà.

Tỷ như có căn hộ kia giới thiệu em đây viu [view] Hồ Tây, đến nơi coi, úi chà, cứ phải là nghiêng vẹo lệch sườn thì thấy được xíu mặt nước của cái hồ to. Sau có người giải ngố cho tôi, quảng cáo nhà là phải vậy.

Tỷ như có anh rao bán căn hộ, trình bày ý kiến dài hơn cả đít-cua của ông tổng về công tác nội chính cách đây đôi ba tháng, nêu rõ hành trạng nghề nghiệp của mình, nỉ non tôi đây yêu nhà lắm nhưng vì muốn xuống đất [nhà đất] nên mới rao bán căn hộ này, đầy tự hào nhà tôi rộng rãi lại quay mặt nhiều phương lắm hướng ánh sáng ngập tràn quý Anh Chị nào chuyển tới thỏa chí sáng tạo [về trang trí nội thất], và cuối cùng là đám ảnh mà anh này úp lên minh họa làm người xem tưởng mình đi lạc, đây là xem nhà hay xem đồ nội thất phong cách Liên hợp quốc thấm đẫm tinh thần nhà giàu mới nổi hả anh?

Rồi nữa, những căn nhà ống giá trên trời, cứ đôi ba chục đến cả trăm tỷ đồng tiền Việt Nam, cứ gọi là chằn chặn mở cổng cũng là mở cổng nhà, chẳng có chút xanh nào của vườn hay thoáng đãng nào tầm nhìn vì nhìn phải nhìn trái nhìn sau đều là tường nhà hàng xóm. Chưa kể có trường hợp nhà kia có thằng cha đối diện có khi lôi gái về khú khí mà quên đóng cửa, bố con ông bên này cứ gọi là xem miễn phí, xem chán gọi luôn cả mẹ nó lên coi cùng. Tôi nghe chuyện đó mới đầu thấy gia đình-khán giả kia có chút "bệnh hoạn", sau nghe một bạn sống dưới khu Times kể, tao xem cảnh ấy có mà đầy. Hết chuyện!

Tất nhiên là có những nhà biệt thự, theo cả nghĩa đen chân chính lẫn nghĩa phóng đại bởi bọn chủ đầu tư lẫn khách hàng của chúng, thực không tồi chút nào. Đảm bảo có vườn, đảm bảo có mặt nước hồ nhân tạo. Những nhà, những căn hộ đó nằm ngoài mọi năng lực tưởng tượng của tôi khi nói về giá tiền. Bọn này, tôi cóc quan tâm.

(5)

Tôi, chúng tôi muốn tìm một nơi chốn của riêng mình.

Trong hành trình đó, tôi được chứng kiến không chỉ phong phú đa dạng về nơi chốn mà còn cả về tâm tính con người. Đặc biệt là thứ mang tên lòng tham

Cái lòng tham nó làm con người ta ngoắt nghéo trong lời, sẵn sàng trơ trẽn kiếm đại một cái cớ hết mực vớ vẩn để lật kèo

Cho tới giờ, tôi quen sống trong một thế giới xã hội dù lộn xộn mấy thì vẫn cứ là lành, quen với việc nói A thì dứt khoát là A, gặp phải một quý nhân vật như vậy thì vừa choáng vừa bực.

Nhưng đến cuối ngày, tôi ngẫm nghĩ, một kẻ mà ăn cơm tiệm thanh toán tiền chùa cả nhiều triệu đồng nhưng dứt khoát đứng chờ để được thối hai ngàn đồng tiền - 2.000 đồng nhá - thì cái sự bé mọn nó lớn là bao, cái sự đàng hoàng nó nhỏ đến mức nào hẳn chẳng phải là câu hỏi đáng đặt ra, lại càng không đáng thảo luận. 

(6)

Giữa những cuộc "thám hiểm" nhỏ trong góc này của thành phố để tìm nơi chốn của riêng mình, chúng tôi còn có không ít dịp tự chọc cười lẫn nhau, bất kể cái cười đó là bi hay hài.

Tỷ như sáng nay, bỗng nhiên ông lão nhà ta thì thào so sánh. Rằng thì là mà nhà biển của ông dù chỉ là một tầng như có hầm, có [gác] mái tha hồ chứa đồ, diện tích ở gần 200 mét vuông, sân vườn bao quanh bốn phía, view biển chẳng tệ chút nào, rồi nữa là có bãi biển dùng chung với chưa đầy mươi nhà khác mà trên thực tế ông chỉ chăm chỉ nộp tiền thuế chứ chưa dùng bao giờ... thế mà nhà đó giá còn chưa bằng nửa cái căn hộ xấu mù ở Hà Nội. 

Tôi cười hi hi ha ha, ấy sao Bác lại nói thế, chúng em đây là Hà Nội, Hà Nội đấy!

(7)

Hôm nay tôi thêm một nhãn mới cho cái bờ-lốc lảm nhảm cà ràm của mình.

Nhà là nơi ta sống!

Đó là giấc mơ, nhưng cũng là một nguyên tắc sống!

Tôi rất nghèo để mơ mơ mộng mộng này nọ nọ kia.

Đơn giản, dù ở đâu thì trong năng lực của mình, tôi, chúng tôi cố gắng tạo ra cái sự ấm cúng của riêng mình, cho riêng mình. 

Nghĩ thế quá khỏe hơn rất nhiều a :-)))